NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ NGƯỜI DÀN ÔNG CÓ CHIẾC LỒNG CHIM - Trang 6

lạnh hơi nước từ sông cái thổi vào. Dường như cho đến tận bây giờ tôi mới
thực sự tỉnh ngủ. Xa xa, dưới mép nước, những con thuyền chụm đầu mơ
mộng trong ánh hoàng hôn. Cuộc sống như chùng hẳn lại sau một ngày đầy
hối hả, tất bật. Dưới rặng tre, đôi trai gái đang hôn nhau, bình thản, không
vội vã. Thi thoảng tôi nghe văng vẳng đâu đó tiếng cười ròn tan của lũ trẻ
mục đồng. Tôi thoáng tiếc nuối giây phút hiếm hoi này khi không mang
theo bên mình chiếc máy ảnh.

Trong cuộc đời cầm máy của mình tôi đã nắm bắt được bao nhiêu phần

trăm cơ hội? Quá ít. Nhưng những khoảnh khắc để tuột khỏi tay thì lại quá
nhiều. Cũng như, tôi đã có quá nhiều cơ hội để nói chuyện với ông già mà
không nói được. Cái gì ngăn cản tôi? Địa vị chăng? Thành kiến, hay ngại
dư luận xã hội? Thật lòng mà nói tôi cũng không biết.

Quái lạ, ngọn đèn phố nhà tôi hôm nay có vẻ tối hơn mọi khi. Tôi mạnh

dạn bước sang bên kia đường hỏi thăm chị bán cháo đêm về ông già.

- Anh hỏi tôi mới nói, ông ta bị thần kinh thật đấy anh ạ! - Chị đảo mắt

nhìn quanh khắp dãy phố, rồi tiếp - Tôi bán cháo gà thật đấy nhưng làm gì
có lông, có cánh mà cho ông ấy.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi chị ta tiếp:

- Ôi dào, điên thì điên thế thôi nhưng ông ta khôn ra phết! Nghe đâu ông

ta cũng từng đậu tiến sĩ, tiến xiếc gì cơ đấy. Rõ khổ, chữ nghĩa nhiều mà
làm gì, chỉ tổ loạn óc...

- Thế chị biết ông ta người ở đâu không? Sao ông ta không về đây nữa?

- Có trời mới biết, nghe đâu như có người hứa cho ông ta lông cánh, thế

là ông ta đi theo luôn.

- Xin lỗi! Tôi hơi tò mò. Chị có biết ông ta cần lông cánh để làm gì

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.