NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN - Trang 99

- Vậy mời ông - Quinn lịch sự nói
Pierre Vaucher dựa lưng vào thành ghế và bắt đầu câu chuyện.
- Chuyện bắt đầu từ Pari. Có một người thự kim hoàn nhỏ bé. Anh ta còn
trẻ, vô tư và tay nghề rất giỏi. Cuộc đời mở ra cho anh ta một tương lai
sáng lạn. Người ta đã định liệu cho anh ta một đám kết hôn môn đăng hộ
đối: Một cô vợ không xấu lắm, của hồi môn rất tương hợp... Nhưng có ai
tin chuyện gì xảy ra với anh ta không? Một sáng ngày, anh gặp một cô gái
trẻ, một thiếu nữ nghèo tội nghiệp. Cô ấy đẹp? Phải, có lẽ thế, nếu không
phải là cô ấy đang lả đi vì đói. Dù sao thì với cách nhìn của một thanh niên,
cô ấy thật tuyệt diệu và anh ta không cưỡng lại được lòng mình. Cô ấy đang
tuyệt vọng tìm việc làm, và là một người có phẩm hạnh...đó là theo lời cô
ấy nói vậy. Tôi không biết - mà tôi vẫn thường mù tịt về những chuyện như
vây - không biết đó có phải là sự thật không.
Giọng bà bá tước vang lên trong cảnh tranh tối tranh sáng:
- Sao lại không thật chứ? Có bao nhiêu người ở cùng cảnh ngộ như vậy.
- Nhưng chuyện lại không bình thường chút nào khi người thanh niên kia
tin cô ấy và cưới cô làm vợ. Đúng là điên. Sự phản đối của gia đình, thân
thế của cô gái...anh ta không cần quan tâm. Anh ta đã cưới cô gái trẻ ấy, mà
tôi xin gọi là Jeanne. Trong suy nghĩ của anh ta, đó là một hành động nghĩ
hiệp. Anh ta nói vậy với Jeanne và cho rằng cô phải rất biết ơn anh. Không
phải anh đã hy sinh rất nhiều cho cô ấy sao?
- Sự mở đầu thật dễ thương đối với cô gái trẻ - Bà bá tước xen lời với giọng
nhạo báng.
- Anh ta yêu cô ấy, phải, nhưng ngay từ đầu, cô ấy đã tìm mọi cách để làm
anh ta tức điện người. Tính tình thất thường, đồng bóng; khi thì cô ta lạnh
lùng, khi thì cô ta đam mê cuồng nhiệt. Cuối cùng chàng trai cũng hiểu ra,
chưa bao giờ cô ta yêu anh cả. Cô ta cưới anh chỉ vì cần được anh che chở
lúc đó. Phát hiện ấy quả là đau đơn, đau ghê gớm nhưng anh cố gắng không
để lộ ra. Anh tự lừa mình rằng anh xứng đáng được hưởng lòng biết ơn của
Jeane, rằng cô càn nghe theo những mong muốn dù chỉ nhỏ bé của anh. Họ
cãi nhau. Cô trách anh...trời ạ, sao cô ta lại không trách được chứ!
Chác các vị cũng đoán được sau đó thế nào rồi? Không khác được. Cô rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.