Quán ăn Trung Quốc mở cửa vào lúc mười một giờ trưa. Birgitta
Roslin lại ngồi vào chiếc bàn mà lần trước đã chọn. Bà quan sát những
chiếc đèn lồng treo trên các bàn ăn. Chúng được làm bằng chất liệu
trong suốt, như là một loại vải sợi nhân tạo mỏng, đem lại ấn tượng
như những chiếc đèn lồng bằng giấy. Những chiếc đèn này có hình trụ
dài. Ở mép dưới treo bốn dải băng đỏ.
Sau lần đến gặp Erik Huddén, bà biết dải băng dài mười chín
centimet. Chúng được móc vào chao đèn bởi những chiếc móc sắt xâu
qua đầu trên dải băng.
Cô gái hầu như không biết tiếng Thụy Điển cầm trên tay quyển thực
đơn đi đến chỗ bà. Cô cười khi nhận ra bà. Birgitta Roslin chọn các
món ăn buffet, mặc dù không cảm thấy đói. Trong lúc tự chọn thức ăn
trên bàn buffet, bà có điều kiện nhìn quanh phòng ăn. Bà đã tìm thấy
cái cần tìm bên một chiếc bàn dành cho hai khách trong một góc
phòng: chiếc đèn lồng treo trên chiếc bàn đó thiếu một dải đỏ.
Bà đứng lại và nín thở.
Người đó đã ngồi ở đây, bà nghĩ. Trong góc tối nhất. Rồi sau đấy,
người đó đứng dậy, rời khỏi quán ăn và đi về Hesjövallen.
Người đó hẳn là đàn ông. Chắc chắn là một người đàn ông.
Bà nhìn quanh căn phòng. Cô phục vụ mỉm cười. Từ trong bếp
vọng ra tiếng trò chuyện bằng tiếng Trung Quốc.
Bà nghĩ rằng không chỉ bản thân bà mà cả cảnh sát cũng không hiểu
được chuyện gì đã xảy ra. Nó rộng lớn hơn, sâu sắc hơn, bí ẩn hơn so
với những gì mà họ có thể tưởng tượng ra.
Nói đúng ra, họ hoàn toàn không biết được gì.