– Vừa xong hai ông bà cũng không để ý thấy cả làng đầy cảnh sát
hay sao?
– Khi mở nhạc to, chúng tôi không nghe thấy gì ở bên ngoài.
– Ông bà nhìn thấy hàng xóm của mình lần cuối vào khi nào?
– Nếu là Herman và Hilda thì là hôm qua, bà Ninni nói. Chúng tôi
gặp nhau khi dẫn chó ra ngoài.
– Ông bà cũng nuôi chó à?
Tom Hansson hất đầu về phía bếp.
– Nó tương đối già và lười biếng. Có người lạ vào nhà, nó cũng
chẳng buồn đứng dậy.
– Đêm hôm qua nó không sủa lần nào à?
– Nó chẳng bao giờ sủa.
– Ông bà gặp hàng xóm của mình vào lúc mấy giờ?
– Khoảng ba giờ chiều. Nhưng chỉ gặp Hilda.
– Và mọi thứ vẫn bình thường chứ?
– Bà ấy bị đau lưng. Còn Herman có lẽ ngồi trong bếp giải ô chữ.
Tôi không nhìn thấy ông ấy.
– Còn những người khác trong làng?
– Tất cả vẫn như thường. Ở đây chỉ toàn những người già cả. Trời
lạnh là họ ở trong nhà. Chúng tôi thường gặp nhau nhiều hơn vào mùa
xuân hoặc mùa hè.
– Ở đây có trẻ con không?
– Không. Không có đứa nào cả.
Vivi Sundberg im lặng và nghĩ đến đứa bé bị giết.
– Sự việc là thật như thế sao? Bà vợ hỏi.
Vivi Sundberg cảm thấy bà ta đang sợ.
– Thật thế. Điều tôi nói là sự thật. Có thể tất cả những người sống
trong làng này đều đã chết. Trừ ông bà.
Erik Huddén đứng bên cửa sổ.