NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 479

– Theo giám định tâm thần thì không phải. Cuối cùng mình không

có lựa chọn nào khác là phải tuyên hình phạt cao nhất. Chị ta cũng
không một lần kháng cáo. Là thẩm phán người ta thường xem đó là
một thắng lợi. Nhưng mình không cảm thấy thế.

Hai người đứng lại ngắm nhìn một chiếc thuyền buồm chạy qua eo

biển về hướng Bắc.

– Chẳng phải đã đến lúc bạn kể ra lấy một lần sao? Karin nói.
– Về chuyện gì?
– Chuyện đã xảy ra ngày đó ở Bắc Kinh ấy. Thực ra mình biết bạn

đã không kể với mình sự thật. Ít ra thì cũng không phải toàn bộ sự thật
và chỉ sự thật, như người ta vẫn tuyên thệ trước tòa.

– Mình bị tấn công. Bị cướp mất chiếc túi xách.
– Điều này thì mình đã biết. Nhưng còn những tình tiết khác,

Birgitta, vẫn còn một khoảng tối. Mặc dù trong những năm qua chúng
ta không thường gặp nhau, nhưng mình vẫn hiểu rõ bạn mà. Ngày đó
khi chúng ta còn là những kẻ nổi loạn, những kẻ thơ ngây tội nghiệp
còn lẫn lộn giữa tình cảm và lý trí, chúng ta đã học được cách có thể
vừa nói dối vừa nói thật cùng một lúc. Mình sẽ không mạo hiểm tìm
cách nói dối bạn. Hoặc nửa tối nửa sáng, nửa nạc nửa mỡ, như ba
mình thường nói! Mình biết, bạn sẽ nhìn thấu được mình.

Birgitta cảm thấy nhẹ người.
– Mình không biết điều gì đã xui khiến mình giấu bạn một nửa sự

thật. Có thể vì thấy bạn quá bận bịu với cuộc hội thảo. Cũng có thể là
do mình cũng không hiểu rõ chuyện đã xảy ra.

Hai người lại tiếp tục đi dạo dọc bãi biển và cởi áo khoác vì lúc này

mặt trời bắt đầu sưởi ấm. Birgitta kể về tấm ảnh có được từ camera
giám sát của khách sạn nhỏ ở Hudiksvall và việc bà tìm cách tìm ra
người đàn ông đó. Bà kể lại một cách tỉ mỉ như thể mình đang đứng
trên bục nhân chứng trước ánh mắt nghiêm khắc của một thẩm phán.

– Bạn chưa bao giờ kể với mình tất cả những chuyện này, Karin nói

khi Birgitta kể xong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.