NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐẾN TỪ BẮC KINH - Trang 480

Họ quay trở lại.
– Khi bạn về, mình sợ quá, bà Birgitta nói. Mình nghĩ, chắc mình sẽ

mục ruỗng trong một buồng giam nào đó dưới lòng đất. Sau đó cảnh
sát sẽ công bố mình đã bị mất tích.

– Mình xem đó như là dấu hiệu của việc thiếu lòng tin. Đúng ra

mình cần phải tức giận.

Birgitta dừng lại đối diện với Karin.
– Thực ra chúng ta vẫn chưa biết rõ về nhau như chúng ta tin là thế.

Hoặc mong là như thế. Khi chúng ta còn trẻ thì là chuyện khác. Giờ
chúng ta là bạn của nhau. Nhưng thực sự gần gũi thì chưa. Có thể
chúng ta sẽ mãi mãi như vậy.

Karin gật đầu. Họ tiếp tục dạo bước dọc bờ biển, phía trên đám rong

biển nơi cát khô hơn.

– Người ta muốn mọi thứ bắt đầu lại, mọi thứ lại như trước một lần

nữa, Karin nói. Nhưng khi già đi người ta phải gạt bỏ thói đa cảm.
Tình bạn, muốn tồn tại, cần phải thường xuyên được giữ gìn và thử
thách. Tình yêu thời tuổi trẻ có thể không bao giờ han gỉ nhưng tình
bạn thời trẻ thì có thể đấy.

– Nhưng chỉ riêng việc lúc này chúng ta đang nói với nhau về điều

đó đã là một bước tiến theo hướng đúng. Giống như người ta cạo bỏ
lớp gỉ bằng một chiếc bàn chải sắt.

– Sau đó mọi chuyện kết thúc thế nào?
– Người ta đưa mình về khách sạn. Trong thời gian mình vắng mặt,

cảnh sát hoặc bên an ninh đã cho người lục soát trong phòng khách
sạn. Mình không biết họ muốn tìm cái gì.

– Và tất cả mọi chuyện chỉ vì một chiếc túi bị giật mất sao?
– Đúng hơn là vì tấm ảnh lấy từ camera ở khách sạn tại Hudiksvall.

Có ai đó không muốn mình đi tìm người đàn ông trong ảnh. Nhưng
mình cũng tin bà Hồng Quế đã nói thật: Trung Quốc không muốn
khách nước ngoài trở về nước và kể những việc không hay đã xảy ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.