NGƯỜI ĐÀN ÔNG LÝ TƯỞNG - Trang 221

“Chẳng buồn cười tí nào,” anh nói. “Chúng ta đang ở giữa hư không.”

Anh cầm lấy chai nước của cô, tu một hơi, và đưa nó cho cô. Anh cuối

cùng cũng đã đưa được chiếc SUV quay lại con đường hai làn xe tinh tươm.
Phải mất thêm nửa giờ nữa trước khi họ tìm thấy đường 168. Ellie muốn
phá ra cười, nhưng cô không dám, vì vậy cô ngồi im lặng trong suốt chặng
đường còn lại.

Khi cuối cùng họ cũng đã đến được cái bảng thông báo họ đã tới Lipton,

Max càu nhàu. “Cái GPS chết bầm.”

Ellie không thể nhịn được nữa. Cô phá ra cười nghiêng ngã.

Còn hơn cả không cho cô một cái nhìn phật ý, Max không phản hồi gì

hết.

Anh chầm chậm lái xe vào thị trấn, đó là một thị trấn rất nhỏ và cổ kính.

Có một con đường chính với hai dãy nhà với các cửa hàng dọc theo hai bên.
Ô tô đậu hầu hết trước các cửa hiệu. Phía cuối đường một bên là cửa hàng
kim khí điện máy, bên kia là nhà hàng Goose. Max nhận thấy mặt trước một
văn phòng họ mới đi qua có khắc dòng chữ Văn phòng Cảnh sát trưởng trên
kính cửa ra vào.

Họ dừng xe trước cửa hàng kim khí Waid, và bước vào. Mùi của da, gỗ

bào, mùi sơn và mùi dầu máy chào đón họ. Cái sàn gỗ cũ kêu cọt kẹt bên
dưới khi họ bước lên nó. Một người đàn ông đeo một chiếc tạp dề của thợ
mộc đứng phía sau quầy tính tiền cho hai thanh niên. Khi Max và Ellie
bước vào, tất cả đều quay ra cửa, nhướng mày khi nhìn thấy người lạ.

Ellie cho rằng họ đã thấy khẩu súng của Max. Max biết tất cả đều nhận

ra cô.

Sau khi xong phần hai người thanh niên đó, nhân viên cửa hàng nói với

họ. “Tôi biết hai người tới đây làm gì,” ông ta nói khi lấy cái rờ le nhiệt từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.