hỏi hoặc thay đổi chủ đề. Ellie nhận ra anh đang làm gì khi anh đặt tay lên
đầu gối cô.
Khi họ trở lại xe và trên đường về Winston Falls, Ellie nói, “Em thấy
anh không muốn em kể cho Spike nghe về nơi em sống hay công việc em
đang làm. Em tin anh ấy mà.”
“Phải, nhưng em đặt cược bao nhiêu khi anh ta về nhà và kể cho vợ
nghe về em, và cô ta sẽ đi kể cho một người hàng xóm nghe…”
“Em biết chứ,” cô nói. “Nhưng em sẽ không nói cụ thể.”
“Ba em đã gặp rất nhiều rắc rối lẫn tiền bạc để che giấu em cho đến khi
em đủ lớn để tự chăm sóc mình. Không ai ở đây biết em sống ở đâu, đúng
không?”
“Phải,” cô trả lời. “Thậm chí những người bà con cũng không biết nhiều
về em, chỉ biết là em đã được gởi đi học sau khi xuất viện. Họ cũng không
hỏi nữa, cũng tốt. Ít nhất thì đó là điều mẹ kể với em.”
“Không ai biết em là bác sĩ phẫu thuật à?”
“Em e là thế. Dì Vivien nghĩ em sẽ là một sinh viên vĩnh viễn. Còn chị
bà ấy thì nghĩ em vẫn còn đi học bởi vì em chậm chạp.”
Anh cười. “Em mà chậm gì.”
“Anh phê bình em đó à?”
“Không,” anh trả lời, liếc nhìn cô. Cô trông bất mãn, làm anh thấy thích
thú. “Em chỉ không biết cách để thư giãn.”
“Không có thời gian.”