NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 224

Khi họ quay trở lại quán cà phê, một người đàn ông thấp lùn mặc chiếc áo

sơ mi lấm bẩn đang đứng trên một cái ghế thang, loay hoay với thứ mà ông
Ove đoán là một chiếc quạt sưởi. Mắt gấu trúc đứng dưới đất, tay cầm một
bộ tua vít. Cậu ta vẫn tiếp tục chùi nốt lớp trang điểm còn sót lại trên mắt và
trông chừng người đàn ông mập mạp với vẻ mặt khá căng thẳng. Cứ như thể
cậu ta sợ bị bắt quả tang. Parvaneh phấn khích quay về phía ông Ove.

— Đây là Amel! Ông ấy là chủ quán cà phê này! - Cô nói với giọng vồn

vã, tay chỉ vào người đàn ông đứng trên thang.

Amel không quay người lại, nhưng tuôn ra một tràng phụ âm mà ông Ove

không hiểu được, dù đoán đó là những tiếng chửi tục pha trộn với từ chỉ các
bộ phận cơ thể.

— Ông ấy nói gì vậy? - Adrian hỏi.
Mắt gấu trúc lúng túng vặn vẹo người.
— À… thì… cái quạt sưởi nó…
Cậu ta nhìn Adrian, rồi cúi gằm mặt.
— Nó làm sao? - Ove hỏi trong lúc tiến đến chỗ cậu ta.
— Ông ấy nói nó cũng vô dụng như một thằng bóng. - Mắt gấu trúc nói

nhỏ đến mức chỉ có mình ông Ove nghe thấy.

Parvaneh thì ngược lại, cô còn mải chỉ trỏ Amel với nét mặt vui vẻ.
— Chúng ta không thể hiểu được những điều ông ấy nói, nhưng cũng có

thể đoán được gần như tất cả là những từ tục tĩu. Ông ấy đúng là bản sao của
bác đó, Ove!

Ông Ove tỏ ra không vui vẻ chút nào. Cả Amel cũng vậy. Ông ta dừng tay

và giơ chiếc tua vít chỉ thẳng vào Ove.

— Con mèo là của ông hả?
— Không. - Ove đáp. Không những ông muốn nói rằng nó không phải

của mình, mà còn muốn nhấn mạnh rằng nó không phải của ai cả.

— Con mèo ra ngoài! Thú vật không ở trong quán! - Amel nói một tràng

với những phụ âm nảy bần bật như một lũ trẻ nghịch ngợm chơi đùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.