NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 67

8

(NGÀY TRƯỚC)

DẤU CHÂN CỦA BỐ ÔNG

Bà tin vào định mệnh. Theo bà, mọi con đường ta đi trong cuộc đời, dù là

hướng này hay hướng khác, đều dẫn tới một thứ đã được định sẵn cho chúng
ta.

Tất nhiên ông chỉ lẩm bẩm cho qua chuyện trong lúc tập trung vào một

cái đinh vít hoặc cái gì đó mỗi khi bà bắt đầu nói như thế. Nhưng ông không
bao giờ bất đồng với bà. Có lẽ với bà, định mệnh là một “thứ gì đó”, ông
không muốn lạm bàn. Nhưng với ông, định mệnh là “một người nào đó”.

Trở thành một đứa trẻ mồ côi vào năm mười sáu tuổi là một việc rất kỳ lạ.

Mất đi gia đình của mình trước khi kịp xây dựng gia đình riêng để thay thế
nó. Đó là một kiểu cô đơn rất đặc biệt.

Tỉ mỉ và có trách nhiệm, Ove đã hoàn tất hai tuần lễ làm việc trên đường

ray. Và trong sự ngạc nhiên của chính mình, cậu nhận ra mình thích nó. Có
một sự tự do nhất định khi làm một công việc. Kiểm soát mọi thứ bằng đôi
bàn tay và chứng kiến thành quả cho nỗ lực của mình. Ove chưa từng ghét
trường học, nhưng cậu cũng không thấy được mục đích của nó. Cậu thích
toán và học vượt hai năm so với các bạn cùng lớp trong môn này. Còn với
các môn học khác, thành thực mà nói, cậu không quá quan tâm đến chúng.

Nhưng chuyện này là một điều gì đó hoàn toàn khác. Một điều phù hợp

với cậu hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.