NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG TÊN OVE - Trang 89

11

ANH CHÀNG KHÔNG THỂ MỞ CỬA SỔ MÀ

KHÔNG NGÃ KHỎI THANG

Sáu giờ kém mười lăm phút sáng, đợt tuyết đầu tiên của năm tựa như một

tấm chăn lạnh trùm lên những dãy nhà ngái ngủ. Ove lấy áo khoác từ trên
móc xuống và ra ngoài để đi tuần tra như mọi ngày. Nửa ngạc nhiên nửa bất
bình, ông trông thấy con mèo đang ngồi trên tuyết bên ngoài cửa. Có vẻ như
nó đã ngồi đó cả đêm.

Ông dập cửa thật mạnh để đuổi con mèo đi. Nhưng hình như nó không

biết sợ là gì. Thay vì bỏ chạy, nó chỉ ngồi trên tuyết và thè lưỡi liếm bụng,
hoàn toàn vô lo. Ove không thích thái độ đó nơi một con mèo. Ông lắc đầu,
dạng chân đứng trước mặt nó. Con mèo liếc nhanh ông một cái tỏ vẻ không
thèm chấp, rồi lại tiếp tục liếm láp. Ove vung tay dọa nó. Con mèo không
buồn nhúc nhích.

— Đây là đất của tao! - Ông thốt lên.
Thấy con mèo vẫn trơ ra, Ove hết kiên nhẫn, và với một động tác nhanh

nhẹn, ông sút một chiếc giày gỗ về phía nó. Không thể nói rằng đó là một
hành động vô ý được. Vợ ông chắc sẽ nổi giận nếu chứng kiến chuyện này,
tất nhiên rồi.

Nhưng chuyện đó không có gì quan trọng, bởi vì con mèo không buồn

nhúc nhích dù chỉ một sợi ria mép. Chiếc giày lượn một đường vòng cung
mềm mại và chệch mục tiêu khoảng một mét rưỡi về bên trái, đập vào tường
lán trước khi đáp xuống mặt tuyết. Con mèo uể oải nhìn chiếc giày, rồi nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.