Ngôi biệt thự của anh thật đẹp . Phút chốc, mọi cảnh vật như mê hoặc nàng
Trước mặt nàng là một thảm cỏ xanh trải rộng, tươi mát và mịn màng . Ở
đây, hầu như trồng đủ các loại hoa . Kể cả những loài hoa lạ mà Chiêu Hà
chưa từng thấy bao giờ . Trên những cành cây ngọn cỏ vần còn ướt đọng
những hạt sương mai . Ở giữa khoảng sân trải rộng có một chiếc hồ lớn, có
hòn non bộ và suối thác nhân tạo . Tiếng nước chảy róc rách từ trên cao đổ
xuống nghe thật êm ái, vui tai . Trên những tàn cây lớn, những sợi tơ hồng
buông thả, trông như suối tóc mịn màng êm ái của một nàng tiên nào đó.
Đi sâu vào phía sau ngôi biệt thự, nàng còn biết thêm ở đây có một bể bơi
rộng lớn . Mặt nước trong hồ xanh, cùng với màu xanh của cây cỏ, của mây
trời . Tất cả tạo nên một bức tranh thật hài hoà, thật xinh đẹp
Nàng không ngờ một con người như anh mà cũng yêu hoa, yêu chim chóc,
cây cảnh thế này.
Cảnh đẹp làm cho nàng quên mất thời gian . Thoáng một cái, trời đã gần
trưa . Nghĩ rằng mình cần phải chuẩn bị một ít thức ăn để về dùng bữa,
nàng đi nhanh vào nhà.
Những thức ăn nguội trong tủ lạnh mà anh mua sẵn được nàng chế biến
thành nhiều món lạ . Nàng ước ao ngày nào cũng được lo lắng cho anh từng
bữa cơm thế này.
Đồng hồ điểm mười hai tiếng rời rạt, buồn bã . Anh vẫn chưa về.
Chuông điện thoại trên kệ sách reo vang . Nàng không dám nhắc ống nghe
nên cứ để nó reo mãi... reo mãi...
Có khi nào anh gọi báo cho nàng, trưa nay anh không về được . Hay là
nàng ráng chờ anh về để anh đưa nàng đi dùng cơm.
Nghĩ vậy, nên nàng vội vàng nhấc ống nghe . Nàng chưa kịp nói gì thì bên
kia đầu dây giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên:
- Anh hả anh yêu ?
Chiêu Hà vẫn im lặng:
- Sao anh không trả lời em ?
- Xin lỗi, ông ấy không có ở nhà
Bên kia đầu dây, giọng nói cô gái có vẻ ngạc nhiên:
- Cô là ai ?