Phải nói thằng con trai ta là hậu duệ xuất sắc của các bậc tổ tiên đã làm nên
cuộc Cách Mạng Đá Mới mừơi nghìn năm trước. Tuổi còn nhỏ thế, nhưng
ra ngoài đồng ruộng, việc cày bừa của nó chẳng ai chê được. Về nhà, từ
việc trồng trọt trong vườn, đến việc chăm con heo con gà, ta chẳng phải
nhắc nhở điều gì. Có nghĩa, từ ngày thằng Rác thay ta cày ruộng, thì ta
dùng hầu hết thì giờ cho cuộc mưu toan vĩ đại của ta. Thực ra thì cuộc mưu
toan làm cho các bậc tổ phụ ta trở nên vĩ đại với con cháu nhà họ Lê là
chẳng có gì trái với tiến trình văn minh nhân loại. Ta cũng chẳng biết là
việc làm tốt đẹp của ta có góp được chút nào trong việc làm động lòng trời
hay không mà cuộc chiến tranh tàn khốc của đất nước đã chấm dứt. Ta nói
với thằng Rác, giờ con phải đi học lại, vì chẳng còn chuyện đi học uổng
công như trước nữa. Nó nói cứ cho là nó học tới bác sĩ kỷ sư, nhưng lúc đó
không còn cha thì học để chi? Biết con trai mình nuốt chữ không vô nữa
mới nói thế, nhưng đấy là câu của đứa con có hiếu, nên ta không cầm được
xúc động. Như vậy là ta lại để cho con trai ta tiếp tục nghiệp cày cuốc. Năm
thằng Rác mười sáu tuổi rưỡi ta hỏi là con đã muốn cưới vợ chưa. Ta chỉ
hỏi thử thôi, nhưng thằng Rác đáp là muốn. Ta vui lắm, vì con trai ta đã có
đủ khả năng làm chức phận con người : Lấy vợ, để sinh con truyền nòi
giống. Và nó đã làm được. Bằng chứng là sự ra đời của anh em thằng Cỏ.
Còn như làm người hái lượm trong thời văn minh hiện đại thì con trai ta đã
có một đồng đội đông đảo đang sống khắp nơi trên mặt đất này. Những
người hái lượm thời tiền sử đã làm nên một cuộc cách mạng vô cùng to lớn,
cuộc cách mạng về thức ăn, làm nền tảng cho cuộc sống nhân loại suốt
mười nghìn năm qua. Cho nên ta mới dám nghĩ con trai ta, cũng đang là
người hái lượm, rồi ra cũng sẽ làm được một điều gì đó thật lớn lao.
Chép vào Hồ Sơ Các Bậc Tổ Phụ suy nghĩ này là ta có ý mong thằng Rác
trở nên kẻ khác thường. Còn như nó vẫn làm người hái lượm cho đến chết,
thì đó là việc của thiên cơ.