NGƯỜI ĐÁNH CẮP SỰ THẬT - Trang 96

nữa. Nhưng thử hỏi ở một nơi đất đai cằn cỗi, có ứng dụng khoa học kỷ
thuật mấy, trồng cây gì cũng xấu, kẻ cày ruộng quanh năm phải loay hoay
trong cảnh thiếu khó, thì còn niềm an ủi nào ngoài việc ái ân của vợ chồng?
Nên phải nói ở làng Dầu vợ chồng anh Rác là những kẻ có chí. Có điều, có
chí trong chuyện này thì khó giữ được lâu.

Cuối cùng anh bảo chị :
-Hay cứ hỏi thử cha mình là nên đẻ nữa hay không nên đẻ nữa.
Chị ngúng nguẩy :
-Ai lại đi hỏi cha chuyện chăn gối của hai đứa mình.
-Không sao. Cha mình thông thuộc chuyện đời, hễ ông nói thôi thì mình
thôi, còn bảo cứ đẻ thì mình mới đẻ.

Vào một tối mùa thu, trời trong, trăng sáng, ông Ruông đang ngồi ở sân để
giảng cho thằng Cỏ nghe chuyện lai lịch thằng Cuội, thì vợ chồng anh Rác
đến ngồi bên.
-Ừ, lũ bay cũng nên nghe cho biết.
Ông Ruông nói.
Chị Rác véo anh Rác, ý bảo anh hãy vô đề, kẻo phải ngồi nghe đến khuya.
Cũng may, tối đó thằng Cỏ không mấy cảm hứng, khi nghe ông Ruông
giảng đến chỗ tại sao thằng Cuội không ở chỗ khác mà chọn mặt trăng để
ở, thì nó lăn ra chiếu ngủ.
-Lũ bay có chuyện chi phải không ?
Ông Ruông hỏi, vì lúc ông toan đứng lên để gọi thằng Cỏ vào nhà ngủ, thì
anh Rác ấp a ấp úng.
-Bọn con muốn hỏi thăm cha một việc.
-Một việc hay hai việc cũng được, nói đi.
Quả tình là quá khó, chẳng lẽ anh lại đi hỏi thẳng cha mình là có nên đẻ
nữa hay
không. Loay hoay nghĩ mãi, anh mới tìm được cách vô đề thế này :
-Thưa cha, là thằng Cỏ năm này đã lên tám.
-Phải, tới tháng mười một năm này nó tròn tám tuổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.