NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 220

Cô đã không còn nói gì được nữa, chỉ biết bật ra những tiếng thở dốc

khiến người ta nóng mặt.

“Bây giờ anh không thể cho em tự do.” Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô:

“Bất luận em có chút rung động nào với anh hay không, anh cũng chỉ muốn
giữ chặt em dưới thân mình, để em chỉ có thể vì anh mà nức nở”.

Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đang chiếm hữu mình.

Trong đôi mắt anh có ngàn vạn điều muốn nói.

Rất lâu sau, cô đưa tay, ôm chặt lấy cổ anh, chủ động hôn anh.

Con đường này đã định sẵn không có điểm dừng.

Mọi thứ chẳng biết từ lúc nào đã tan thành mây khói, không biết cả

tương lai liệu có tan biến như bong bóng hay không.

Làm sao cô không hiểu những điều anh thực sự muốn nói chứ.

Thứ tình cảm không nên có nhất trên đời này chính là chiếm hữu.

“Chúc Tịnh!” Anh phủ lên người cô, ôm chặt cô vào lòng.

Đêm lạnh như nước, anh nhìn cô rất lâu mới nói: “Em đừng tin anh”.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ tin anh.

Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Em hiểu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.