NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 234

Cô đứng dậy, bế cậu nhóc về phòng.

“Ra viện cố gắng nghỉ ngơi.” Trước khi tạm biệt cậu nhóc, cô kiên nhẫn

nói: “Phải nghe lời bố mẹ nhé”.

“Em hiểu ạ.” Cậu bé nhìn cô không nỡ xa, rồi vẫn vòng về chủ đề cũ:

“Chị ơi, sau này em lớn, em có thể theo đuổi chị không?”.

Cuối cùng cô cũng phải chịu thua, khó xử dỗ dành: “Nếu lúc đó chị vẫn

chưa lấy chồng và nếu lúc đó em vẫn thích một bà già đau khổ”.

Cậu nhóc vui sướng reo hò.

Rời khỏi phòng, thay đồng phục ra, cô bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện

thì nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn đang yên lặng đứng bên đường đợi cô.

Hoàng hôn vẽ lên mặt anh một màu dịu dàng, cô vẫn còn nhớ rõ khuôn

mặt và hơi thở dịu dàng gần trong gang tấc của anh sáng sớm nay.

“Hôm nay phía trường học kết thúc sớm.” Anh nhìn thấy cô bèn đi tới:

“Nên anh tới đây”.

Cô khẽ “ừm” một tiếng.

“Hình như chỉ khi nào đối mặt với bệnh nhân hay trẻ con, em mới bộc lộ

chút nữ tính và nhẫn nại ít ỏi của mình nhỉ.” Anh nửa đùa nửa thật nhìn cô,
nói bằng thanh âm chỉ hai người họ nghe thấy: “Cả lúc ở trên giường cũng
hung hãn”.

Cô nghe xong, lạnh lùng đẩy mặt anh ra, định đi về phía xe.

Anh bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: “Hôm nay đừng về nhà sớm

vậy”.

Cô quay đầu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.