NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 235

“Đi trung tâm thương mại đi. Sắp tới Noel rồi, anh muốn cùng em đi dạo

thành phố.” Mặc dù anh chỉ đề nghị nhưng dường như lại không cho cô
quyền từ chối, cứ thế dắt tay cô về phía trung tâm.

Noel đối với người phương Tây quả thực là một dịp lễ cực kỳ quan

trọng. Cả thành phố đã được trang hoàng từ lâu, màu đỏ đan xen với màu
trắng, lục lạc, ông già Noel, cây thông Noel… đủ các vật trang trí bày khắp
các cửa hàng và đường phố.

Trên đường phố chập tối có tiếng cười rúc rích của lũ trẻ cầm kẹo chạy

khắp phố, có những khách bộ hành đeo headphone vội vã đi xuống ga tàu
điện ngầm, có những người phụ nữ từ trong siêu thị mua những món ăn và
những vật phẩm dành cho Giáng sinh… Một ngày của thành phố này sắp
kết thúc, nhưng tết Noel sắp tới vẫn khiến người ta ngập tràn kỳ vọng.

Mạnh Phương Ngôn không hề buông tay cô ra. Cô đi mãi, đi mãi, cảm

thấy tâm trạng dường như cũng trở nên bình yên hơn một chút.

Đi tới một ngã tư, anh bỗng nhiên dừng lại.

“Phó Úc!” Một giây sau, cô nghe thấy anh gọi tên một người.

Nghiêng đầu nhìn theo hướng đó, cô thấy một người đàn ông mặc áo dạ

màu xám đang ôm một chồng sách đi ra từ một hiệu sách. Nghe thấy tiếng
anh gọi, người ấy cũng ngẩng đầu nhìn về phía họ.

“Đã lâu không gặp.” Mạnh Phương Ngôn sải bước lên trước, tươi cười

đấm lên vai người đàn ông kia.

Người tên Phó Úc mặt mày thanh tú, cả người toát ra hơi thở của một

anh chàng mọt sách, lúc này khẽ nhíu mày, khẽ nói với Mạnh Phương
Ngôn: “Vừa tới đã đấm mình, trật vai cậu đền nhá”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.