NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 239

“Mạnh Phương Ngôn!” Lát sau, cô lên tiếng: “Sau này nếu có một ngày

em kết hôn, em sẽ không mời anh tới dự đâu”.

“Anh biết.”

“Cả đời này em cũng sẽ không kể cho chồng em nghe về anh.”

“Anh hiểu.” Anh nghiêng đầu, liên tục hôn lên tóc cô.

“Em sẽ đợi người ấy, mười năm em cũng đợi.”

“Đúng, người ấy nhất định sẽ đến.” Anh kiên nhẫn trả lời cô.

Người ấy nhất định sẽ không lừa gạt em, không khiến em đau lòng,

không phản bội em. Người ấy sẽ trân trọng em hơn bất kỳ ai trên đời này,
hơn cả anh nữa.

“Em cũng tin như vậy.”

Anh phát hiện ra ánh mắt cô đã không còn hoang mang và mơ màng như

trước nữa.

Cô lại trưởng thành rồi.

Thời gian rồi sẽ có ngày mang đi hết mọi đau khổ, xóa đi hết mọi mơ

màng, mang theo sự hồi sinh và ánh sáng tươi mới.

Thế nên dù anh ra đi, cô cũng sẽ nhanh chóng lãng quên anh thôi.

Anh đối với cô chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc đời, có lẽ còn chưa

được tính là một lần thất tình.

“Nếu em gặp được người ấy, anh có đau lòng không?” Cô nhìn anh qua

gương, bất ngờ hỏi.

Anh yên lặng quan sát cô: “Anh sẽ mừng cho em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.