NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 332

“Tịnh Tịnh, hai cô trò cô phải cẩn thận, mưa trên núi rất dễ xảy ra sạt

lở.” Hiệu trưởng Phùng không yên tâm, cứ đội mưa tiễn họ ra tận cổng
trường: “Nếu thật sự gặp chuyện gì không may, nhớ đừng chạy theo hướng
đất đá sạt lở, phải chạy thẳng ngược hướng, tìm chỗ cao, nhiều cây”.

“Hiệu trưởng Phùng, con tới đây bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ gặp lở

nũi, mặc dù con không phải người may mắn gì nhưng có lẽ con không chết
sớm vậy đâu.” Chúc Tịnh một tay cầm ô, một tay dắt Tiểu Hữu: “Bọn con
sẽ nhanh chóng trở lại”.

Dọc đường họ không nói gì, Tiểu Hữu lòng đầy tâm sự, đỏ mắt vẫn giả

vờ bình tĩnh. Chúc Tịnh không biết an ủi người khác, đành nắm chặt tay
như tiếp thêm cho cô bé sức mạnh và niềm tin.

Có lẽ cô thấu hiểu hơn ai hết cảm giác của Tiểu Hữu.

Hai người rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được nửa đường.

Chúc Tịnh lau nước mưa trên mặt, giúp Tiểu Hữu cuộn chặt áo mưa vào

người: “Con có lạnh không?”.

Tiểu Hữu lắc đầu: “Cô Tịnh Tịnh, cô đừng nhường ô cho con, cô ướt hết

rồi kìa”.

Con bé đang định nói nó rất ổn thì bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ

vang lên bên tai, ban đầu chỉ là tiếng đất đá ma sát rất khẽ, sau đó trở thành
những tiếng ầm ầm vang dội.

Con bé run lên, nghiêng đầu nhìn ngọn núi bên cạnh, sắc mặt bỗng trắng

bệch.

Dấu hiệu này, giống như…

“Cô Tịnh Tịnh, đây là tiếng gì vậy?” Tiểu Hữu nắm chặt vạt áo cô, hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.