NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 334

“Cô Tịnh Tịnh… con không chạy nổi nữa…”

Chẳng biết đã qua bao lâu, trong mơ hồ cô dường như nghe thấy ngoài

tiếng tim đập kịch liệt của mình ra còn có hơi thở yếu ớt của Tiểu Hữu.

Mặc dù biết không thể dừng lại, không được phép dừng lại nhưng cô

vẫn vô thức dừng bước.

Ngồi xuống, Chúc Tịnh lập tức ôm chầm lấy Tiểu Hữu, định bế con bé

chạy tiếp.

Nhưng một khi dừng lại thì sức lực khắp ngời cũng theo đó tan biến. Cô

cảm giác tay mình run lên, hơi thở còn chưa hồi phục, tay chân nặng như
chì, không thể nhấc lên được.

Tiểu Hữu còn chưa gặp được bà của con bé. Còn cô… trong đầu cô

dường như hiện lên khuôn mặt người đó trong phút chốc, con người sáng
rực đến nỗi như có thể khiến mọi thứ lụi tàn.

Cô còn chưa muốn chết, cô không muốn bị vùi lấp giữa đất đá, không

muốn từ giờ bị ngăn cách với thế giới này, cô còn muốn được nhìn những
gương mặt tràn đầy sức sống kia, còn muốn…

Cô luôn nghĩ rằng mình chẳng còn gì đáng lưu luyến trên đời này nữa.

Cô luôn nghĩ rằng trái tim của mình đã chết hẳn từ đêm tuyết ba năm

trước.

Nhưng tới giờ phút này cô mới phát hiện ra, nếu cô thật sự đã chết thì

ngay cả việc nhớ về anh cô cũng không làm được.

“Cô Tịnh Tịnh…”

Tiếng thở hổn hển của Tiểu Hữu vang lên bên tai, nhưng cô hoàn toàn

không nghe thấy gì nữa. Trời đất xoay vần, cô chỉ nhìn thấy bầu trời đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.