NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 387

Cô nhắm mắt lại: “Đã biết rõ hà tất còn phải hỏi”.

Anh cười khẽ, nhưng trong thanh âm lại nghe ra chút buồn thương.

“Em có nằm mơ cũng không thể ngờ, có một ngày còn có thể cùng anh

ngủ chung một phòng.” Cô quay lưng về phía anh, “Số phận đúng là hay
thích đùa, em cũng đành bất lực”.

“Hơn nữa còn ngủ riêng giường.” Câu trả lời của anh thoảng nhẹ như

không quan tâm.

“Mạnh Phương ngôn.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy chăn, như đang nói cho

anh lại như đang tự nhủ: “Giữa chúng ta thật sự kết thúc rồi”.

“Dù trước kia chúng ta có gì, dù chúng ta có bao nhiêu, thì vĩnh viễn là

quá khứ. Giống như Moon nói, đó không phải là một đoạn ký ức em muốn
nhớ lại.”

“Sự lừa dối của anh, sự ra đi của anh… em đều không quan tâm nữa.”

Hơi thở của anh nhẹ nhàng, đều đặn, dù cách một quãng, cô vẫn nghe

thấy.

“Vì sao em không sợ nguy hiểm sắp phải đối mặt?” Lát sau, anh lại hỏi

một câu chẳng liên quan.

Cô ngây ra chốc lát: “… Ai nói em không sợ”.

Sao lại không sợ chứ?

Cô thật sự là một người hết sức bình thường. Cô không biết võ phòng

thân, nói chi tới súng đạn. Những người và những chuyện chỉ qua phim ảnh
cô mới nhìn thấy, cô từng thề sẽ không bao giờ dính dáng gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.