NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 425

gì hết”.

“Vì sao anh không làm vậy?” Cô cuộn chặt hai tay lại: “Vì sao không

giống bốn năm trước, để em mơ một giấc rồi không tìm thấy anh nữa?”.

Anh cố gắng kiềm chế, không nói một lời.

“Anh tưởng em không nhận ra sự khác thường của anh hôm nay ư? Có

phải anh nghĩ em giống như một con ngốc, có thể hết lần này tới lần khác bị
anh dễ dàng lừa gạt không?”

Cô vừa nói vừa bước từng bước xuống thềm: “Anh quay lại, anh nhìn

em mà trả lời đi, đồ lừa đảo vô liêm sỉ kia!”.

Anh nhắm chặt mắt lại, ngón tay đã miết đến trắng bệch.

Chúc Tịnh đi tới sau lưng anh, đứng sững lại.

“Mạnh Phương Ngôn, anh là kẻ hèn phải không?” Cô gào lên, nước mắt

chảy xuống gò má, “Nói đi, anh có phải kẻ hèn không? Vì sao bốn năm qua
rồi, anh vẫn lựa chọn không từ mà biệt…”.

“… Phải.”

Chẳng biết đã qua bao lâu, giọng nói của Mạnh Phương Ngôn nghe có

chút mơ hồ trong gió tuyết: “Chúc Tịnh, anh là kẻ hèn”.

Cô há miệng, bật khóc rất to, mặc cho tuyết rơi đầy vào miệng.

“Ngày nào anh cũng tự nhủ với mình, anh vĩnh viễn không thể để em

chịu bất cứ nguy hiểm nào nữa, nhưng anh vẫn hết lần này tới lần khác đẩy
em vào hiểm nguy. Em không thể tưởng tượng đó ngày em tưởng chết nằm
trong vòng tay anh, tâm trạng của anh thế nào đâu.” Cuối cùng anh cũng từ
từ quay lại: “Chúc Tịnh, anh không bao giờ quên được cảnh ấy. Cả đời này
cũng không quên được. Em gặp phải chuyện đó hoàn toàn là vì anh. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.