NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 434

Khuôn mặt anh trầm tĩnh trong bóng tôi. Anh chân thành như tín đồ

đứng trước Thượng đế, “Anh không thể ngày nào cũng ở bên em, anh
không thể lập tức xuất hiện khi em cần, anh không thể đón sinh nhật cùng
em, không thể đi dạo phố cùng em, không thể xem phim cùng em, không
thể ngày ngày ru em ngủ, không thể ôm lấy em khi em buồn, không thể vui
vì em lúc em hạnh phúc”.

“Anh không thể như những người chồng bình thường kia mang tới cho

em một cuộc sống hạnh phúc, anh không thể kiêu hãnh đứng bên cạnh em
nói với mọi người anh là chồng em, anh không thể để bất kỳ ai, nhất là kẻ
địch của anh biết em là vợ anh, thậm chí có một khoảng thời gian dài, rất
dài anh không thể được gặp em.”

“Dù như vậy, em vẫn muốn một người chồng như thế ư?”

“Rất dài là bao lâu?” Cô khẽ hỏi.

“Có thể là một năm, hai năm, năm năm… mười năm.” Anh nhìn vào

mắt cô, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi.

Anh chưa bao giờ sợ phải nghe một câu trả lời như thế, anh sợ đến nghẹt

thở.

Rất lâu sau, lâu đến nỗi cơ thể của anh đã tê dại, anh mới cảm nhận được

có thứ gì đó lạnh lẽo luồn vào ngón tay mình.

“Vậy sau này nếu chúng ta có con, em có được nói với nó bố nó ở đâu

không?” Cô vuốt ve chiếc nhẫn, nháy mắt với anh.

“… Anh nghĩ, em chỉ có thể nói với nó thế này.” Anh mỉm cười trả lời,

đan tay vào tay cô, cổ họng đã nghẹn lại từ lâu: “Bố của nó sẽ luôn luôn ở
một nơi nào đó âm thầm yêu thương nó, bảo vệ nó bình an, khỏe mạnh
trưởng thành”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.