NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 432

Chẳng biết đã qua bao lâu, anh chống người lên, thì thầm bên tai cô:

“Em có sợ anh không?”.

Tóc cô đã ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt đỏ rần sau cơn mây mưa. Lúc

này, cô lắc đầu, tỏ ý không hiểu: “Vì sao em phải sợ anh?”.

“Vì đôi tay đang ôm em từng nhuốm máu của vô số người.”

Cô cử động người, dán sát vào lồng ngực rắn chắc của anh hơn: “Ai

chẳng phải chết, sớm hay muộn thôi”.

Con ngươi Mạnh Phương Ngôn sáng lên trong giây lát, sóng mắt chuyển

động nhìn cô nhưng anh vẫn im lặng.

“Sao vậy?” Cô uể oải cong môi, “Lại cảm thấy em là loại con gái tàn

nhẫn độc ác?”.

Anh hôn lên mắt cô: “Anh chỉ đang nghĩ, hai chúng ta, một người

chuyên giết người, một người chuyên cứu người, đúng là quá hợp”.

Cô ngẩn người, rồi cũng bật cười: “Ừ nhỉ”.

“Thế nên, sau này anh đừng sợ giết nhầm những người không nên giết.”

Lát sau, cô giơ tay vuốt nhẹ lên má anh, “Em sẽ cứu sống họ”.

“Nghiệt do anh gây ra, em sẽ trả cho anh.”

Mạnh Phương Ngôn nhìn đôi mắt trong veo, chăm chú của cô. Có một

khoảnh khắc, anh thậm chí khó mở lời vì nỗi đau trướng lên và cơn nóng
nơi lồng ngực.

“Chúc Tịnh.” Lúc sau, anh giơ tay dịu dàng vuốt tóc cô, sự phiêu diêu

và cô đơn trong ánh mắt đã tan biến, “Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”.

Cô quay lại nhìn anh, hiểu quá rõ ý tứ trong câu chữ và anh mắt anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.