NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 464

Lệ tuôn tí tách như hạt châu đứt dây. Cô khóc không thành tiếng.

“Bà Mạnh, anh về rồi đây.” Anh ôm cô, tựa trán mình lên trán cô.

Vô số lần.

Anh chỉ từng cách Tử thần một bước chân.

Nhưng chỉ cần nhớ tới cô và mái nhà này, anh nhất định phải dốc hết sức

để thoát khỏi bàn tay của Tử thần.

Anh còn chưa cùng cô ngắm đủ bình minh và hoàng hôn mỗi ngày.

Anh còn chưa cùng cô ngắm con trai họ trưởng thành.

Anh còn rất nhiều lời chưa nói với cô.

Anh còn cả đời để bù đắp cho cô.

Anh còn muốn ôm hôn người anh yêu nhất trên đời, sao anh có thể chết

như vậy được?

Chúc Tịnh nhìn anh, nhắm mắt lại, nở nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời:

“Ông Mạnh, mừng anh về nhà”.

~ Hết ngoại truyện 2~

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.