NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI - Trang 77

Cô xua tay, “Bố, bố thật sự nghĩ quá nhiều rồi”.

“Thứ nhất, con có sĩ diện, không đi nhặt giày rách của người ta; Thứ hai,

con cũng muốn đổi tên đổi họ, chính bố ra sức ngăn cản; Thứ ba, từ năm
mười sáu tuổi con đã không tiêu một xu một cắc nào của nhà họ Chúc,
chiếc váy này cũng không liên quan gì tới tiền bạc nhà các người, con chê
bẩn đó.”

“Chúc Tịnh!” Chúc Kính Quốc giơ tay định tát cô, “Cả đời này mày

sống chỉ để chọc tao tức chết phải không?”.

Cô quay đầu nhìn gương mặt đầy nộ khí của ông, “Chính bố cảm thấy

con sống để chọc tức bố, vì chỉ cần bố nhìn thấy con là sẽ nhớ tới mẹ con,
thế nên cả đời này bố đều không muốn con được sống yên ổn”.

Chúc Kính Quốc giận run cả người, thẳng thừng vung tay tát cô một bạt

tai.

Chúc Tịnh giơ tay chặn lại, cái tát ấy chưa chạm vào má cô nhưng cánh

tay cũng đỏ rực lên nhanh chóng.

“Con không rảnh đứng đây đóng phim giờ vàng với hai người nữa.” Cô

xoa xoa cánh tay mình, quay người rời đi, “Khi đám cưới kết thúc, con sẽ
không ở lại cái nơi ghê tởm này thêm một giây nào đâu”.

Trở về chỗ ngồi, Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm rõ ràng đều nhận ra

tâm trạng cô tệ hơn vừa nãy. Chúc Trầm Ngâm rất nhạy cảm, anh lập tức
nhìn thấy vết đỏ hồng trên cánh tay cô. Anh lập tức gọi phục vụ tới, mang
theo một ít đá bọc trong khăn mặt, đặt vào đó để làm tan vết sưng.

“Chúc Tịnh”, Lăng Họa chịu không nổi, thở dài thườn thượt, “Sao cậu

phải khổ vậy chứ?”.

Cô im lặng, vô cảm cụp mắt xuống, dựa người ra sau ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.