NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 110

- Nào, cùng em tham quan phòng đọc sách đi!
Phòng đọc sách được bài trí tương đối đơn giản. Một giá sách, một bàn
vi tính còn có một chiếc đàn piano.
Thẩm Lực nheo mắt trêu:
- Em cũng biết đánh đàn cơ à?
- Không tin à? Vậy em đánh cho anh nghe một bản em tự sáng tác nhé!
Rèm cửa cũng có màu xanh nhạt, trên đó điểm xuyết rất nhiều những
cây ước nguyện lấp lánh. Rèm cửa tung bay trong mưa, thật giống với cảm
giác bay bổng của Thẩm Lực lúc này.
Anh cứ bay bổng mãi trong mái tóc suôn dài đen nhánh của Triển Nhan
và tiếng đàn, tiếng hát.
Nỗi đau buồn của anh
Giống như đám sương mỏng u buồn trong buổi sáng tinh mơ
Khi em muốn bước vào
Thì đã tan vào ánh nắng
Nỗi đau buồn của anh
Giống như hạt sương trong suốt trên đám hoa bách hợp
Khi em muốn hái hoa
Thì đã nhẹ nhàng trượt vào nhuỵ hoa
Giọt lệ của anh đối với em
Là một truyền thuyết
Trong tưởng tượng của em
Giống như chú chuồn chuồn đáp nước
Nhẹ nhàng nhưng lại khiến hồ nước buốt đau...
Những ngón tay thon dài cứ múa trên những phím đàn đen trắng, tiếng
đàn thánh thót như tiếng va đập của các vì sao trong dải Ngân Hà, như sự
đa tình của ánh trăng xuyên qua đám mây, như sự vui mừng của bầy chim
khi đậu trên những cành cây, như mùi hương nồng ấm của gió lướt qua
những đám hoa...Trong đêm mưa gió bão bùng này, mười ngón tay thon dài
kia đã khiến Thẩm Lực cảm nhận được thế nào là cái đẹp.
Cái đẹp kết hợp với tiếng hát du dương kia. Tiếng hát khiến Thẩm Lực
đắm say, đắm say, đắm say... Đêm nay anh là người duy nhất say mê cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.