NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 111

Khuôn mặt yểu điệu của cô cùng với đôi mắt trong veo làm anh mê say.
Khi cô hát xong, Thẩm Lực vẫn như đang chìm trong mê say.
- Chính em viết lời rồi phổ nhạc cho ca khúc này hả?
Anh hỏi khi nhớ tới lúc trước cô vừa cười vừa nói đó là tác phẩm của
cô.
Cô khẽ gật đầu, cười mỉm nhưng không nói gì cả. Bỗng anh nổi hứng
sáng tác liền đề nghị:
- Hay là bọn mình hợp tác với nhau đi, anh viết ca từ, em phổ nhạc sau đó
chúng mình cùng hát, em thấy thế nào?
Cô vẫn im lặng, lát sau cô gật đầu rồi vội vã đi lấy giấy bút.
Bức rèm màu xanh nhạt bị thổi tung trong gió đêm, không khí trong
lành từ bên ngoài ùa vào. Dường như Thẩm Lực không cần phải suy nghĩ,
anh cứ viết như rồng bay phượng múa trên giấy trắng.
Sau đó anh đưa tác phẩm của mình cho cô xem. Xem xong, trong mắt
cô ánh lên niềm vui, sau đó cô dịu dàng cười với anh:
- Không ngờ anh lại là người văn võ song toàn như vậy!
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi mười ngón tay lại múa trên phím đàn. Sau
khúc dạo đầu rất hay, cô liền cất tiếng hát:
Đám mây lững lờ trôi
Giống như tâm hồn em
Cứ nhấp nhô
Trong không trung
Anh thả diều
Để được thơm nhẹ vào em
Nếu như giấy có rách
Anh sẽ biến thành mưa
Để được cùng anh
Rơi vào bụi trần...

Thẩm Lực nhận thấy các giác quan trên người trở nên vô tác dụng. Thị
giác, thính giác, vị giác,...anh cứ đờ ra nhìn cô gái trước mặt trong chiếc áo
tinh khiết, làn da trắng nõn nà, ánh mắt long lanh, cặp môi gợi cảm. Mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.