NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 143

Thẩm Lực vẫn cầm chắc di động trong tay, anh vội vàng nói với Diêu
Thiên Bình ở đầu dây bên kia:
- Thiên Bình, cậu đang ở đâu? Mình sẽ tới ngay!
Diêu Thiên Bình yếu ớt đáp lại:
- Mình đang ở nhà mình tại Thanh Thành.
Thẩm Lực ôm lấy Triển Nhan trong bóng tối rồi như hối hận xin lỗi
cô:
- Nhan Nhan à, xin lỗi em. Bạn anh gặp chuyện không hay, anh phải tới chỗ
anh ấy ngay, anh ấy đang cần anh.
Triển Nhan bình tĩnh đáp lại:
- Em đã nghe thấy hết rồi. Em muốn được đi cùng anh.
Thẩm Lực sững sờ một lát, sau đó giơ bàn tay đang còn đau túm lấy
Triển Nhan:
- Nhan Nhan à, nếu em muốn đi thì cũng được thôi. Chúng mình cùng đi
nhé! Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì chúng mình vẫn ở bên nhau.
Khi nói những câu này ngón tay của anh lại buốt đau. Lời hứa ban
nãy là do anh buột miệng thốt ra. Khi đã nói ra rồi anh mới cảm thấy tuy
hiện tại họ đang say đắm trong men say tình yêu nhưng trên thực tế anh
cũng chẳng nắm bắt được tương lai của họ sẽ ra sao cả.
Không hiểu có phải trực giác mách bảo hay là dự cảm nữa, anh chỉ
có thể thực hiện được lời hứa đó vào lúc này mà thôi. Anh ôm chặt lấy cô,
chặt tới mức không thể chặt hơn được nữa. Hai người nép sát bên nhau.
Sau đó Thẩm Lực lại thắp một cây nến khác, cả hai vội vàng sắp xếp
hành lí rồi ra bến xe.
Cơn gió mùa hè lùa vào cửa xe hất tung tóc mái trên trán Triển Nhan.
Thế nhưng cô không hề biết bởi vì cô đang dựa vào vai Thẩm Lực ngủ
ngon lành. Thẩm Lực trái lại không buồn ngủ chút nào, anh lặng lẽ suy
nghĩ.
Khi họ tới nhà Diêu Thiên Bình thì đã gần hai giờ sáng. Bỗng Thẩm
Lực nhớ tới ngày cách đây một tháng, cũng khoảng vào thời điểm này, anh
cũng nhận được điện thoại của Diêu Thiên Bình, cũng từ khách sạn tới đây.
Chỉ khác một điều, khi đó anh một mình tới đây còn lần này anh đi cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.