NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 196

Không thể sai được, đúng là Triển Nhan! Đúng là Triển Nhan của
anh rồi!
Tâm trạng anh chuyển từ trạng thái đau khổ tột độ sang vui mừng
quá đỗi, Thẩm Lực không nói được nữa, anh ôm chặt lấy cô, ôm chặt tấm
thân ướt đẫm của cô. Anh ép cặp môi đang run của mình vào môi cô hôn
nồng cháy, đưa lưỡi nóng bỏng vào sâu trong miệng lạnh ngắt của cô, mút
chặt lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át của cô, hai tay ghì chặt vào lưng cô. Anh
dùng cách này để cảm nhận sự tồn tại của Triển Nhan. Cô ấy vẫn chưa chết,
vẫn chưa tới thiên đường, cô ấy vẫn đang ở chốn nhân gian, cho dù nhân
gian là địa ngục.
Triển Nhan vẫn chưa chết, vậy cái đầu người trong chiếc hộp gỗ
đựng đầy đá kia là ai?
Chợt anh cứng cả người, động tác chậm lại. Sau đó anh buông cô ra,
anh thấy cô đang thở hổn hển, chắc hành động khi nãy của anh quá mãnh
liệt khiến cô ngạt thở.
Cô nhìn anh rồi bật khóc nức nở. Cô khẽ gọi:
- Thẩm Lực!
Anh không muốn suy nghĩ gì thêm vội vàng kéo cô vào nhà để tắm
nước nóng, còn bản thân anh thì thay bộ quần áo đã bị Triển Nhan làm cho
ướt nhèm.
Tiếng nước vẫn róc rách chảy, anh nhẹ nhàng giấu chiếc hộp gỗ đi.
Mặc dù trong đầu còn nhiều thắc mắc nhưng điều quan trọng nhất là Triển
Nhan vẫn đang ở bên anh, cô ấy không phải là ai khác mà chính là Triển
Nhan của anh.
Mười phút sau, Triển Nhan bước ra từ nhà tắm, cô khoác trên người
chiếc khăn tắm màu hoàng yến. Trông cô đã tươi tỉnh lên rất nhiều. Khi anh
vừa ôm cô thì chuông điện thoại lại réo lên.
Phương Trình gọi điện cho anh. Phương Trình rất phấn khởi thông
báo:
- Anh à, đã tìm thấy cháu bé rồi.
Nghe tới đây, Thẩm Lực có cảm giác cả thế giới đã biến thành thiên
đường. Chưa đầy mười phút trước anh có cảm tưởng như đang ở địa ngục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.