NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 197

vậy mà giờ đây Triển Nhan đã trở về, cháu bé thì đã được tìm thấy.
- Tìm thấy cháu bé ở đâu vậy?
Thẩm Lực vội vàng hỏi Phương Trình.
Câu trả lời của Phương Trình vượt quá sức tưởng tượng của Thẩm
Lực. Phương Trình ngừng một lát rồi đáp lại:
- Cháu ở chỗ bố anh ạ.
Bố ư? Thẩm Lực sững người. Anh cứ tưởng mình nghe nhầm , miệng
há ra không nói được gì, anh thẫn thờ nghe Phương Trình kể tiếp:
- Em cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy bố gọi
điện tới nói cháu bé đang ở chỗ bố, rồi bảo bọn em mau tới đón cháu. Em
báo ngay cho anh để anh yên tâm, không cần phải tìm nữa. Bọn em đang
chuẩn bị đi đón cháu đây. Thế anh có về ngay không? Nếu về ngay thì cùng
bọn em đi đón cháu luôn nhé!
Cúp máy xong, Thẩm Lực lấy hết sức lắc đầu thật mạnh, anh nhận ra
tư duy của mình cũng khong đến nỗi quá hỗn loạn. Anh nhìn Triển Nhan
nói:
- Nhan Nhan à, em đi cùng anh tới chỗ bố anh được không?
Sau đó anh kể ngắn gọn cho cô nghe về sự tích của cháu bé. Triển
Nhan lặng lẽ gật đầu, thay quần ao xong xuôi họ đội mưa đi.
Mưa càng lúc càng to. Bắt được taxi, họ đi đến nhà ông Thẩm Thiên
Dương.
Cửa vừa mở họ đã nhìn thấy Phương Trình, Thẩm Thiếp và bà Châu
Thanh Á đang ở đó. Anh nhìn thấy Thẩm Thiếp đang ôm bọc tã được quấn
chặt, miệng không ngừng nựng con: Con gái yêu của mẹ :. Mặt cô vẫn bị
che bởi chiếc khẩu trang. Thẩm Lực gật đầu chào bố vừa mở cửa cho anh,
anh kéo Triển Nhan tiến về phía Thẩm Thiếp. Khi nhìn thấy khuôn mặt
đáng yêu của cháu bé anh mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tại sao cháu bé lại ở chỗ bố anh chứ?
Ông Thẩm Thiên Dương giải thích.
Khi trời còn chưa sáng rõ, ông nghe thấy tiếng chuông cửa, ông vội
vàng xuống giường mở cửa. Ông thắc mắc tự hỏi không hiểu mưa gió bão
bùng thế này lại có ai tới gõ cửa chứ? Mở cửa ra lại không thấy ai cả, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.