Sau khi thích ứng với anh sáng, họ nhìn thấy được căn phòng, cảnh
tượng trước mắt khiến họ giật mình, cũng không thể tin được ở dưới lòng
đất có thể xây dựng như vậy, căn phòng này giống như một phòng khách,
trên ghế sa lon trước cửa còn có một người đàn ông, phân nửa mặt hắn đeo
một nửa mặt nạ, che đi toàn bộ phần mặt bên trái, nhưng mơ hồ vẫn có thể
thấy vết tích đáng sợ trên mặt hắn.
Triệu Cường đột nhiên ý thức được lời hắn mới nói, "Ngôn Cửu? Hắn
gọi ai vậy?"
Đào Mẫn Hoài cười, không có ý tốt nói, "Em ấy vốn tên là Ngôn Cửu,
chỉ là mọi người không biết thôi."
Mộc Cửu không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi: "Bạn tôi đâu?"
Đào Mẫn Hoài nhìn cô nói: "Tiểu Cửu, bạn của em chỉ có một mình
tôi, người bên cạnh em sẽ vứt bỏ em thôi, nhưng tôi vẫn sẽ ở bên em."
Mộc Cửu lạnh lùng nói: "Nên anh đã giết Hứa Vĩ."
Đào Mẫn Hoài giải thích: "Hứa Vĩ không phải tôi giết, là Cố Tây Hàm
và Cố Tây Giác giết."
Mộc Cửu nói: "Là anh sai họ đi giết, họ còn muốn giết luôn tôi nhưng
đáng tiếc là tôi còn sống."
Vẻ mặt Đào Mẫn Hoài âm trầm, nói với anh: "Tiểu Cửu, hắn ta không
xứng ở bên cạnh em, tựa như họ cũng vậy. Chỉ có tôi, chúng ta cùng một
loại người, bị mọi người chán ghét vứt bỏ, chúng ta giống nhau."
Triệu Cường nghe xong lập tức xông lên mắng: "Anh nói nhăng nói
cuội gì đấy, chúng tôi mới không vứt bỏ em gái Mộc Cửu."