tàn tật ở chân đó, mà người làm cho hắn bị tàn tật là một người khác. "
" Vì cảm thấy thiếu nợ, cho nên có thể làm cho hắn bất cứ chuyện gì hắn
muốn. "
***
Mười giờ tối.
Bởi vì phải tăng ca nên giờ này Điểm Tiểu Mạc mới rời khỏi công ty. Nửa
tiếng sau, cô đi ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi về hướng nhà mình, mới vừa đi
qua một nút giao trên đường, cô bỗng nghe thấy tiếng đau khổ rên rỉ từ đâu
đó truyền tới. Cô đi theo về phía âm thanh đó hai bước, cô liền thấy một
người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bồn hoa, tay đang che lấy ngực.
Tiểu Mạc thấy thế liền tiến nhanh thêm hai bước, thăm hỏi: " Dì ơi, dì có
sao không vậy ? Không có gì nghiêm trọng chứ ? "
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên đó khó chịu: " Tim, tim tôi khó chịu. "
Tim không thoải mái là việc rất nghiêm trọng đấy, mẹ của Tiểu Mạc cũng
có bệnh tim, bởi vậy bên người cô lúc nào cũng đem theo một hộp thuốc
trợ tim, cô lấy thuốc từ trong túi của mình ra: " Dì à, dì uống hai viên thuốc
trợ tim này đi. "
Người phụ nữ trung niên đó nhận lấy viên thuốc, uống một hơi.
Đợi sau khi bà uống thuốc xong, Tiểu Mạc liền nhìn sắc mặt người phụ nữ
trung niên đó: " Dì à, dì thấy đỡ hơn chút nào chưa ? "
" Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cháu nhé, cô gái nhỏ. "
Tiểu Mạc cười, lắc đầu: " Không có gì đâu ạ, việc nên làm mà. "
Người phụ nữ trung niên lại mở miệng: " Cái này, cô gái nhỏ, có thể nhờ
cháu thêm một việc được không ? "
" Dì à, dì nói đi. "
" Là như thế này, con trai dì chân không được tốt, không tiện để đi lại, nó
hiện tại đang ở nhà chờ dì về, có thể nhờ cháu đưa dì về nhà được không ?
"
" Cái này..." Đã muộn như thế này rồi, Tiểu Mạc có hơi khó xử.
" Nhà dì cách đây cũng không xa. Chủ yếu là dì sợ đứa con này xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn thôi. " Nói nói một hồi, hốc mắt người phụ nữ
trung niên hơi đỏ lên.