theo bên người ý. "
" Ừ ừ. " Dì Lý thuận miệng trả lời.
" Lại nói nữa, cháu cũng lâu rồi không qua nhà dì thăm dì, con trai dì gần
đây có khỏe không ? " Cố An là người tình nguyện ở trong tiểu khu, thế
nên cứ một thời gian cô lại tới nhà dì Lý để thăm, xem có cái gì cần hỗ trợ
không, nhưng trong khoảng thời gian này công việc của cô quá bận, không
cách nào lo được việc khác.
Nhắc tới con trai, sắc mặt của Lý Xuân Phương hơi biến đổi, nhưng mà Cố
An đi chỉ chú ý phía trước nên không phát hiện ra điều này.
" Nó à, khá hơn nhiều rồi, gần đây tâm tình cũng tốt lên không ít. "
" Vậy thì thật tốt quá. "
Rất nhanh đã tới trước cửa nhà dì Lý. Vì để tiện cho con trai ra khỏi nhà
nên dì Lý cố ý đem phòng ở đổi xuống tầng một, sau đó liền mua thêm một
chiếc xe nhỏ để tiện đi đi lại lại. Sau khi xảy ra chuyện, bà lập tức bỏ lại
công việc của mình mà về nhà chăm sóc con trai. Bà về hưu thì tiền trợ cấp
mỗi tháng cũng không nhiều, có thể nói tất cả số tiền của bà đã đổ hết lên
người con trai mình rồi, bà có thể nhịn ăn nhịn mặc, chỉ cần là yêu cầu của
con trai, bà sẽ lập tức đáp ứng, có thể nói, vì con trai của mình, bà có thể
làm tất cả.
Tới trước cửa, Lý Xuân Phương đẩy đẩy Cố An: " Làm phiền cháu rồi, Cố
An, cháu mau trở về đi. "
" Không có việc gì đâu dì, để cháu đưa dì vào nhà đã. "
Lý Xuân Phương lại xua xua tay, có vẻ như bà không có kiên nhẫn, muốn
chào tạm biệt cô rồi đi vào luôn: " Không cần không cần, cháu mau đi về
đi, muộn thế này rồi không thể để bố mẹ cháu lo lắng được. "
Cố An thấy bà nói như vậy, cũng không ép bà nữa, cô liền tạm biệt rồi rời
đi: " Vậy dì Lý, cháu đi trước, khoảng mấy ngày nữa,... "
Kẽo kẹt....
Lời nói bị tiếng cửa mở cắt ngang.
Hai người đồng thời quay đầu lại, cửa lớn chậm rãi được mở ra, phía sau
cánh cửa là một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn.
Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên: " Mẹ, mẹ đã về rồi. "