NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 126

răm rắp. Nhưng chỉ được một ngày. Đến trưa hôm sau bọn chúng lại dở trò
phá bĩnh. Chúng quẳng bố tao xuống đất, tí nữa lăn xuống vực. Rồi vừa đi,
vừa đồng thanh hát nghêu ngao. Người cán bộ Việt Minh nọ, từ phía sau
chạy lên, túm ngực áo tên sĩ quan gốc Đức kẻ cầm đầu. Cơn giận như muốn
nổi điên lên. Mấy lần ông đã đưa tay xuống phía hông để rút súng ra.
Nhưng chắc ông sợ vi phạm chính sách khoan hồng của Việt Minh nên lại
rụt tay lại. Song cũng phải cảnh cáo viên sĩ quan gốc Đức kia, ông đã tống
cho hắn một cú vào quai hàm ngã lăn lông lốc mấy vòng. Bíu đất đứng lên,
thấy trên tay ông không có súng hắn hùng hổ xông lại. Nhưng chỉ một cái
duỗi chân tiếp theo, hắn đã phải ôm bụng lăn lộn như một con sâu bị quăng
vào lửa. Lát sau, hắn mới bò dậy được, đưa cặp mắt xanh lấm lét nhìn
người cán bộ Việt Minh rồi lùi vào giữa đám tù binh. Bố tao đã chứng kiến
tất cả. Thắng hơi ngẩn người ra nghe, đoạn này sao giống như một truyện
anh đã được đọc trên tờ tạp chí văn nghệ quân đội hồi nào. Có thể Rikak
cũng đã đọc khi truyện trên được dịch ra tiếng nước ngoài, rồi "phăngtêdi"
đi một chút, nhận là chuyện của bố mình chăng? Nhưng nhận như thế để
làm gì nhỉ? Đã có hàng vạn người Phi, theo đội quân viễn chinh Pháp sang
đánh nhau ở Việt Nam trong suốt chín năm. Chính Thắng hồi còn nhỏ ở
Việt Bắc cũng đã chứng kiến tận mắt, thậm chí còn đến gần, đùa với những
tù hoặc hàng binh Châu phi, khi họ dừng chân nghỉ tại quán bánh chưng
của mẹ Thắng. Vậy chuyện bố Rikak bị thương, bị bắt làm tù binh là
chuyện bình thường, Rikak cũng chẳng có gì vụ lợi trong chuyện này.
Thắng nghĩ như vậy, bởi thế anh không cắt ngang mà cứ để cho Rikak kể
tiếp. Nhưng cuối cùng, chuyện này mới kỳ lạ chứ! Là chính ông ta, cái ông
cán bộ Việt Minh ấy đã cùng bố tao đi hàng trăm cây số đường rừng. Chắc
trong khoảng thời gian đó, ông đã được người cán bộ Việt Minh biết tiếng
Pháp kia giác ngộ nhiều điều. Không thấy bố tao kể nhiều về việc này, ông
chỉ kể có một sự thật là những người áp giải tù binh ăn uống chả có gì, chỉ
có cơm nắm với muối vừng. Còn tù binh thì được no đủ hơn, thậm chí
nhiều bữa còn có cả thịt bò nữa. Ông cán bộ Việt Minh nọ còn nhường cả
phần thuốc lá cho bố tao, mặc dù thứ thuốc lá Đoàn Kết hay Cẩm Thuỷ gì
đó rất nặng và hay tắt. Nhưng thuốc lá ở mặt trận, điều ấy thật là quý giá vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.