NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 151

day dứt, băn khoăn suốt đời, không biết mình chết vì lẽ gì thật ân hận".
Nhưng thói thường, những người muốn đi tìm cái chết từ ý nghĩ đến hành
động phải được tiến hành song song và diễn ra rất quyết liệt. Chứ còn suy
tính đắn đo, lựa chọn cái này, thêm bớt cái khác thì khó lòng mà thực hiện
nổi. ở Thắng, cuối cùng cũng diễn ra như thế. Qua mấy ngày sau, cùng với
sức khoẻ tăng dần lên, ý nghĩ về cái chết cũng dịu dần đi. Nhất là sau khi
anh hồi tưởng về chuyến về phép cách đây ba năm. Buổi chiều hôm anh
gần đến ngày ra đi, đứa con trai sáu tuổi cứ sà vào lòng đòi vuốt ve, âu
yếm. Bất chợt, Thắng phát hiện thấy ở vành tai thằng bé, chỗ khuất ở phía
sau bị nồm (một loại nấm) ăn rộp lên. Anh khẽ sờ tay vào, thằng bé giẫy
nẩy vì đau đớn. "Để bố xem! Bố còn chữa cho. Không nồm ăn rụng tai thì
chết!" Thắng vừa dỗ dành vừa doạ nạt. "Nếu không chữa được có chết thật
không hả bố". Thằng bé hỏi lại. "Chết thật chứ sao lại không?" Rồi Thắng
kéo hẳn vành tai ra chỗ sáng, xem từng đường tưa ăn đã để rộp lên. Đau và
xót lắm. Nhưng thằng bé vẫn im lặng, không có phản ứng gì. Đột nhiên,
sau đó Thắng bỗng thấy những giọt nước nóng hổi rơi xuống tay mình. Anh
ngạc nhiên hỏi "Đau lắm hay sao mà khóc?" "Không, không đau tí nào.
Nhưng con sợ chết lắm! Chết thật thì chết". Nói xong câu đó thằng bé mới
khóc oà lên nức nở. Thế đấy! Quyền sống như là một thứ bản năng, bản
năng mãnh liệt nhất của muôn loài. Đến sinh vật còn biết quý trọng, biết
bảo vệ mạng sống của mình. Thế sao ta lại có thể phí hoài, tước bỏ đi cái
quyền thiêng liêng, cao cả nhất đó. Không! Không! Ta không thể dại dột
như vậy được. Ngay cả bom đạn suối lũ ngày nào, khi đó ta mới dăm ba
tuổi mà còn vượt lên được như một cánh dơi, quyết bám chặt lấy cuộc
sống. Thế mà bây giờ đây, giờ đây ta lại chịu buông mình từ tầng bảy
xuống ư? Không! Chết! Tự kết thúc đời mình. Thắng thấy mình không thể
làm nổi nữa rồi. Nhưng sống như thế nào? Hướng đi cho những ngày tới ra
sao? Thắng đã huy động tất cả sức suy nghĩ, sự từng trải lăn lộn của mình
ra mà không sao tìm được. Lại sống như cũ ư? Thật là công cốc, công cò! ý
nghĩ ấy lại khiến Thắng vật vã, đau đớn đến cùng cực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.