NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 169

Sáng nay tuyết rơi mịt mù, Tâm thấy người khó chịu, không muốn tới

trường. Nhưng buổi học trước, Tâm còn nợ một bài thơ chưa học thuộc nên
buổi này, không thể không đi được. Tan học Tâm loạng choạng xuống
phòng giữ áo khoác ngoài. Đông đã đứng chờ chị từ bao giờ. Đông thân
mật bảo Tâm: - Anh có hai vé xem Balê, vở diễn hay lắm. Ta đi ăn bữa
chiều rồi vào rạp xem luôn.

- Cám ơn, em mệt lắm, phải về ngay thôi.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Tâm, Đông tỏ ra cuống quýt.
- Chết, Tâm bị cảm lạnh rồi... Để anh gọi tắc-xi.
- Không cần, em quen đi xe điện.
Đông kèm sát bên cạnh. Anh ta khoác tay như muốn dìu Tâm đi. Chị gạt

nhẹ ra. Về tới nhà, Tâm như không còn sức nữa, người rét run lên. Hai bàn
chân tê cóng, các ngón dính vào nhau như bị đóng băng. Chị vội bỏ giầy,
đưa cả hai bàn chân lên những chiếc ống ga lò sưởi bằng hơi nước nóng.
Thấy vậy, Đông vội kêu lên:

- Dừng lại, cước hết chân không cứu được đâu!
Đông cắm ấm điện, đun nước, pha một cốc chè đường thật đặc. Tâm

uống liền hai cốc vại. Nhìn sắc mặt Tâm hồng trở lại. Đông bắt đầu ba hoa
về cách chống cảm lạnh ở xứ sở băng giá này. Rồi như chợt nhớ ra điều gì,
anh ta lục tìm trong túi áo vét và lấy ra một lọ dầu cù là:

- à quên, còn thứ thuốc của quê hương nữa. Để anh xoa vào thái dương

một lúc là khỏi đau đầu ngay.

Không chờ Tâm trả lời có đồng ý hay không, bàn tay Đông đã đặt lên má

chị. Như linh cảm thấy điều gì không bình thường, Tâm vội kéo chăn lên
trùm kín đầu và lên tiếng.

- Thôi cảm ơn anh! Tâm thấy dễ chịu rồi. Anh về cho Tâm nghỉ một

chút.

Một chút im lặng trôi qua. Tâm không hiểu Đông nghĩ gì trong phút đó.

Chợt chị thấy bàn tay ấm nóng, ram ráp của Đông đặt lên má mình. Chị
tung chăn và nhỏm dậy. Sự việc tiếp theo diễn ra rất nhanh và bất ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.