NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 175

Phần

13

T

hế là họ lại gặp nhau. Lâm tìm đến nhà Nam để cảm ơn về sự giúp đỡ

vừa rồi. Nam kể cho Lâm biết, sau đợt đi B của Lâm nửa năm, Nam cũng
xung phong vào tuyến đường goòng nam khu Bốn cũ. Bốn năm trời trong
đó, cũng nếm trải đủ mùi bom đạn, sống chết. Khi nói về cuộc sống hiện
tại, về tay bác sĩ, Nam vừa như giải thích, vừa như an ủi bạn:

- Kể ra nó cũng không thiếu thốn gì. Bố nó làm tương đương thứ trưởng,

có biệt thự, xe riêng. Bản thân nó vừa thực tập một năm ở Thuỵ Điển.
Khuân về không thiếu thứ gì... Nhưng đời bây giờ nó là thế. Như có một cái
luật bắt mọi người phải tuân theo.

Lâm không nói gì, Nam tiếp tục:
- Mọi cái đều phải thay đổi rồi ông ạ. Cách đấy mấy năm, mình có việc

phải nhờ vả ai, đến nhà người ta có mang theo gói quà, mặc dù đó là tình
cảm thật tình cũng thấy ngường ngượng thế nào. Còn bây giờ, đi đâu tay
không ư? Cứ lo ngại như mình là kẻ phạm luật.

Trước lúc chia tay Nam bảo:
- Ông có muốn gửi thư cho bà xã không?
- Có người đi à? Thế thì tốt quá.
- Chiều thứ hai cầm thư đến đây. Tôi không có nhà, ông cứ đưa thư cho

các cháu.

Lâm vừa mang thư gửi chiều hôm trước thì tối hôm sau Nam đến.
- Ông có muốn gửi cả quà cho bà xã không?
- Quà gì cơ! Có mấy tập bánh đa nem đấy, nhưng bà xã mình vào loại

ngại nấu nướng lắm nên mình cũng chẳng muốn gửi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.