NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 176

- Ông thực thà quá! Thiếu gì cái gọn nhẹ có thể gửi
đi được.
Ngừng lại, Nam châm thuốc hút, đảo mắt nhìn căn buồng chật hẹp của

Lâm với những đồ đạc quá sơ sài và một bữa ăn đặt trước mặt hai cha con
chỉ có đĩa rau luộc, đĩa dưa cải và bát nước chấm. Vẻ thương hại Nam hỏi:

- Cậu để con cái sống như vậy mà an lòng được à?
- Đồng lương chỉ có vậy, mà giá cả cứ leo thang hàng ngày. Ông tính,

biết làm thế nào?

Nam hạ giọng tâm sự:
- Ngày mới ở tuyến lửa ra mình sống còn vất vả hơn ông bây giờ. Chỗ ở

không. Cái xe đạp cọc cạch cũng không. Ông không thể hiểu được tôi phải
bắt đầu như thế nào! Từ chiếc xe "trâu" chở thực phẩm ở khu sơ tán, cơ
quan bán lại cho trừ dần vào lương, phải xuống khung và thay phụ tùng. Từ
cục sắt cục mịch thành chiếc xe đạp có giá. Rồi đổi lấy một chiếc "cá xanh"
ọp ẹp. Lại xoay trần ra sửa chữa, thay thế. Gặp khách, được giá, mình cho
bay... Cứ thế, dần dần mà lên. Nói lại thật đơn giản nhưng mình đã đổ biết
bao mồ hôi công sức. Còn cậu bây giờ? Vợ đi nước ngoài mà để con chịu
đói, thật không thể tin được.

- Bọn mình biết làm gì? Những chuyện tiêu cực khối ra đấy nhưng mình

không dám. Mà có dám đi nữa cũng không có vốn, không biết cách.

- Hừ, tiêu cực! Chỉ có những thằng ăn cắp buôn hàng cấm mới tiêu cực -

Nam chợt như nổi giận, hùng biện - Ông cứ ngồi mà ngáp cũng chả ai khen
là trong sạch đâu - Rồi dịu giọng - Tôi sẽ giúp ông. Tôi có thằng em ruột
tuy ở thành phố khác nhưng cũng đang ở bên đó. Tôi cũng đang phải lo cho
nó, nhân tiện giúp ông một thể.

Thái độ tỏ ra chân thành của Nam khiến Lâm không biết từ chối thế nào,

anh ngần ngừ rồi trả lời yếu ớt:

- Tuỳ cậu. Nhưng phải làm thế nào cho kheo khéo.
... Chuyến quà đầu tiên Lâm gửi cho vợ chỉ có một đồng hồ Nhật và

chiếc quần bò. Mọi việc đều do Nam đạo diễn và thực hiện. Chưa đầy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.