NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 231

cảm thấy bình tĩnh và thanh thản như lúc này. Số hàng kia, tôi sẽ chỉ xin lại
một chiếc đầu máy khâu làm quà cho vợ và chiếc xe đạp nhỏ làm quà cho
con. Gọi là có chút kỷ niệm mà thôi. Mọi thứ khác, xin bà và ngài đại uý cứ
cho thanh lý.

- Không, không nên làm thế! Tôi không thể hiểu nổi anh nghĩ gì? Thế là

thế nào? Chính Ivan lại nổi khùng lên, bất bình. Còn bà thiếu tá thì cắn chặt
lấy môi dưới, lặng thinh suy nghĩ. Bà ngắm nhìn vẻ bình thản, trầm tĩnh của
Thắng và hiểu ra rằng ở con người mà bà rất quý mến, cảm tình kia đã có
sự chuyển biến rất sâu sắc và dữ dội trước khi đưa ra quyết định "đáng ngạc
nhiên" như thế. Song bà vẫn nói:

- Tuỳ anh! Nhưng chúng tôi hy vọng, đây chưa phải là quyết định cuối

cùng của anh. Chúng tôi luôn luôn chờ. Hãy quay lại với chúng tôi, sau khi
anh đã cân nhắc kỹ mọi khía cạnh.

- Xin cám ơn sự chiếu cố của bà! Nhưng thưa bà, sáng mai tôi đã lên

máy bay để về nước rồi. Gia đình tôi có việc... cần, tôi phải về gấp, nhân
giỗ bốn mươi chín ngày của bố tôi.

- Anh có thể uỷ nhiệm việc gửi hàng cho bạn của anh. Bà thiếu tá chỉ vào

Huy và bảo.

- Nên như thế! Ivan cuống quýt giục.
- Không, xin cảm ơn!... Đã đến lúc tạm biệt rồi.
- Tôi chỉ có một mong mỏi là bà thiếu tá không từ chối bó hoa này của

tôi. Thắng giơ cao bó hồng nhung lên ngang mặt.

- Anh bạn trẻ! Anh giận tôi lắm phải không? - Bà thiếu tá rưng rưng

những giọt nước mắt.

- Trước đây là như thế! Nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại. Bà là một

con người tuyệt vời với ý nghĩa tốt đẹp nhất của từ này. Giọng Thắng hết
sức thành thực và cảm động.

- Có khi nào anh trở lại đây nữa không? Nhận bó hoa từ tay Thắng, bà

nghẹn ngào hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.