NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 233

TRUYỆN NGẮN:

Sương Mù

K

hông có quán mà chỉ có những chiếc ghế mây loại nhỏ đặt xung

quanh hai chiếc bàn tròn dưới một tán cây trùm xuống như một chiếc ô rất
gây ấn tượng. Còn ngôi nhà ở bên kia đường mà lần thứ nhất đi dạo qua,
đánh mắt nhìn vào anh chỉ thấy một cô gái mảnh khảnh. Con đường nhỏ
nhựa trải đã lâu năm tróc lên nham nhở dưới những bước chân khoan thai
của anh hoá ra là con đường cụt. Dẫn xuống thị trấn nghỉ mát Tam Sa dưới
đây những bậc đá khấp khểnh, quanh co khiến anh cảm thấy rất ngại trong
lúc này. Anh đành chậm rãi quay lại.

- Mời anh vào xơi nước!
Cô gái đã ra đứng ở bên cửa từ lúc nào và khi thấy anh vòng lại đon đả

mời. Anh ngước mắt nhìn lên, cô gái còn rất trẻ với búp tóc ngắn buộc lọn
ra phía sau ngồ ngộ như đầu đót của cây chổi quét vôi. Thoáng một giây
lưỡng lự. Rồi bốn mắt gặp nhau. Đôi mắt của anh đã độ tuổi bốn mốt,
nhưng vẫn còn đầy sức hấp dẫn với tròng mắt to đen và đôi mi dài, cong
như mi con gái. Còn đôi mắt hơi lồi, một mí của cô không thật đẹp song lại
có ưu thế của sự trẻ trung.

- Quán có những thứ giải khát gì, hả em? - Anh đã bị đôi mắt trẻ trung đó

khuất phục.

- Bia, nước chanh, nước cam… thứ gì cũng có. - Cô tủm mỉm cười mời

chào.

- Em cho anh một ấm trà nóng được không?
- Sao lại không? Cô tinh nghịch hỏi lại.
Rồi sau đó, bên chén trà, giữa buổi sáng không có khách, cô bắt chuyện:
- Hà Nội mấy ngày nay có nóng lắm không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.