NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 235

- Anh đi nghỉ một mình à? - Cô chợt hỏi làm cắt ngang dòng suy nghĩ

của anh.

- Không, với một anh bạn nữa. Anh ấy giờ đang lên lễ trên chùa Bà Chúa

Ngàn.

- Sao anh không đi? Chùa ở ngay lưng núi phía sau này thôi mà!
- Đi được nửa chừng thì anh bỏ về. Không thấy phấn khởi lắm!
- Chắc anh không tin vào chuyện lễ bái?
- Nếu như ở mỗi người có một lá số đã được định trước rồi như người ta

thường nói thì lễ bái phỏng có ích gì?

- Nhưng em thấy ở anh… không vất vả lắm! Mà ngược lại… Trông rất

"phong độ", an nhàn, sung sướng nữa là khác.

- ồ!... Anh cười phá lên - Nhìn bề ngoài ai cũng có nhận xét như em. -

Anh chợt thấy lúng túng với tấm thân hơi trường đã bắt đầu phát phì của
mình đầy ắp trên chiếc ghế mây kiểu xa lông nhỏ xíu. - Nhưng như câu
châm ngôn thường nói "Trong héo ngoài tươi" mà em! Nó cũng giống như
căn bệnh cao huyết áp của nền kinh tế xã hội chủ nghĩa ấy. Cái vỏ bề ngoài
thì thật hồng hào khoẻ mạnh…

- Em không tin! - Cô gái cũng cười, khuôn mặt nhẹ nhõm hơi nghiêng.

Túm tóc như đầu chổi quét vôi cũng nghiêng nghiêng theo.

- Tin hay không là tuỳ em!... Nhưng em có muốn anh chứng minh

không?

- Tất nhiên là em không phản đối! Nhưng anh đừng có mà phịa đấy nhé!
- Quê anh ở ven nội. - Anh bắt đầu kể - Buổi sáng ngày anh chào đời có

một con trâu mộng đi qua ngõ và… bĩnh ra đấy một bãi cực lớn - Giọng
anh rất nghiêm trang, không hề hài hước một chút nào nhưng cũng làm cô
bật cười, - có người bảo đó là điềm lành. Người thì hoài nghi. Song khổ
một nỗi là từ đó, ngày nào cũng thế, dù đánh đuổi thế nào cũng có một chú
tương ra bằng được cái của quý ở đúng chỗ ấy. Cuối cùng các cụ nhà anh
phải bít lối đó lại, mở cổng ra hướng khác. ít lâu sau, có một ông thầy Tàu
đi qua nghe chuyện, ông phán: "lành thì có lành, song thật tiếc… Thằng bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.