NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 29

ạ! Bà giáo hơi bực mình, nhưng trước câu trả lời rất thông minh của Thắng
bà phải hài lòng. Bà thoáng đỏ mặt. Một lúc sau bà nói:

- Có thể là anh đúng đấy, Thắng ạ!
Tất cả những điều kể trên Thắng không hề mở miệng nói với bà thiếu tá.

Anh nghĩ, càng giấu kín được mình càng tốt. Thậm chí tỏ ra hơi "ngờ
nghệch" thì càng hay. Nhưng bà thiếu tá không phải người bình thường,
trong ánh mắt bà vẫn ánh lên sự nghi ngờ.

- Sang câu hỏi tiếp theo nhé! Bà Natalia cầm cây bút bi lên và nói với

Thắng:

- Thời gian học bao lâu?
- Thưa bà, năm năm! Đúng năm năm.
- Năm năm! Bà vừa ghi vừa xuýt xoa kêu lên. - Thế nào trong năm năm

đó, anh sống ra sao? Đột nhiên bà lại thốt lên một câu hỏi nữa không có
trong tờ khai: Không phải, đó không phải là câu hỏi mà là một lời tâm sự
thì đúng hơn.

Nỗi ác cảm đối với người đàn bà Nga khắc nghiệt trong lòng hai người

Việt Nam như vụt tiêu tan. Lần đầu tiên người bạn ngồi bên Thắng khẽ
mỉm cười. Khuôn mặt nhỏ bé với những đường nét thanh tú của anh ta như
rạng rỡ ra, thay thế cho vẻ đăm chiêu, căng thẳng. - Anh ta có vẻ hiểu câu
hỏi của bà thiếu tá hơn Thắng, nhưng anh muốn để Thắng diễn tả có ngọn,
có ngành hơn.

- Thưa bà, mọi chuyện đều bình thường. Thắng lỳ lợm đáp.
- Bình thường! Kể cả cái lạnh khủng khiếp của nước Nga cũng bình

thường ư?

Bà thiếu tá vừa nhắc tới tuyết, khiến Thắng nhớ lại. Lúc đó, anh vừa ở

Nhà Hữu nghị bước ra thì bắt gặp những luồng trắng loang loáng lao chéo
xuống. Mưa ư? Không phải! Thắng chợt nhớ ra một điều gì đó và thốt to
lên: "Tuyết tuyết"; trong khi đó thì Huy, nép sát mãi người vào bên bờ
tường, dưới ban công. Thắng vừa kéo hắn ra vừa reo lên "Ra đi! Ra đi! Biết
bao nhiêu gian khổ, khó khăn mới được thấy, những bông tuyết đầu mùa
như thế nay! Sao lại trốn". Rồi Thắng ngửa mặt lên trời, hứng những bông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.