NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 31

Phần

3

S

áng sớm hôm sau, từ ký túc xá nhìn ra, cảnh tượng đổi thay như có

phép mầu. Khắp nơi, từ bãi đất trống đến những mái nhà lô nhô, những con
đường mòn dẫn ra bến xe, một lớp bột trắng xốp đã phủ lên tất cả. Những
chiếc lá cây cuối cùng của mùa thu, sau một đêm tuyết phủ, đã rụng hết.
Gió đã lặng từ lúc nào. Những bông tuyết không còn hối hả lao chéo xuống
như hồi đêm mà nhẹ nhàng, xoè ra những cánh nhỏ hình răng cưa, lơ lửng
bay và khẽ khàng đáp xuống muôn nơi. Bầu không khí được những lớp
tuyết lọc sạch tinh khiết hơi se lạnh, thấm qua hơi thở vào tận các phế nang
xa nhất của cơ thể con người. Thắng cảm thấy chưa bao giờ mình được thở
một bầu không khí tươi nguyên như thế. Ôi! Tuyết, tuyết mà như thế này
thì ta sống ở đây cả trăm mùa đông cũng chẳng hề gì. Trong chiếc pantô
thu nhẹ và chiếc ni lông nhuộm đen đội trên đầu, Thắng đã nói với Huy
như thế. Nhưng than ôi, đó mới chỉ là khúc nhạc dạo đầu êm ái, mát dịu.
Chẳng phải chờ lâu, những cơn bão tuyết nối nhau ào ạt kéo đến. Nhiệt độ
tụt nhanh từ 0o xuống âm 10o rồi âm 20oC. Những bông tuyết không xoè
cánh, nhẹ nhàng bay lượn mà như bị gió nghiền, tan ra thành những mảnh
nhỏ như những hạt cát, cũng sắc cạnh như thế, ném vào mặt, vào mũi, luồn
qua khe áo lọt vào cổ bỏng rát vì lạnh. Qua những ngày bão tuyết, trời vụt
cao lên, xanh thăm thẳm không một gợn mây và mặt trời chiếu những tia
nắng chói chang như ngày hè. Những ống máng nước, tuyết đóng thành
băng, óng ánh dưới ánh nắng như những dòng thuỷ tinh pha lê. Những
người có kinh nghiệm hiểu đó thực sự là những ngày của mùa đông với cái
lạnh mới thật ác liệt, tê tái đến thấu xương. Không một lớp áo pantô nào có
thể ngăn được cái lạnh như hàng vạn mũi kim châm vào da. Và Thắng đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.