NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 65

Giọng của người miền núi, phía nam, nói tiếng phổ thông còn lơ lớ

nhưng rất dịu ngọt, ấm áp.

Huy quay lại. Một cặp vợ chồng (chắc vậy), quãng ba mươi ngồi trên

chiếc ghế băng dài, trước cửa một trung tâm bách hoá lớn. Người đàn ông
đậm đà với hàng ria mép đen nhánh, chiếc mũi diều hâu cao và nhọn hơi
quặp xuống, đôi mắt đen hoang dại. Người đàn bà tóc đen, mắt đen, da
cũng hơi ngăm ngăm đen nhưng tỏ ra linh lợi sắc sảo dưới nếp khăn sặc sỡ
kiểu dân tộc, trùm hờ trên mái tóc.

- Mày có gì bán không? - Huy quay đến, vừa đứng trước mặt thì người

chồng từ tốn hỏi.

Huy im lặng lắc đầu.
- Đừng sợ! Ngồi xuống đây! - Người chồng nắm tay Huy kéo anh ngồi

xuống ghế.

- Chúng tao vừa thu hoạch nho... Mày hiểu rừng nho ở xứ sở "chúng tao"

chứ! Vừa nói, người chồng vừa đưa ngón tay cái ra, làm điệu bộ chứng tỏ
cho lời nói của mình. Chúng tao có tiền và cần phải tiêu.

- Rất tiếc là tôi không có gì để bán cả. Huy thành thực đáp.
- Ê, mày nói dối! Chúng tao cần mua thật mà. Cái gì chúng tao cũng

mua. Mày cứ mở cặp ra đưa chúng tao xem. Người vợ hăng hái nói thêm.

- Thế ngọc trai, các người có thích không? Huy chợt
nhớ ra.
- Ngọc trai là gì nhỉ? Người chồng quay sang hỏi vợ.
- Tốt nhất là mày cứ đưa chúng tao xem. Đừng sợ. Người vợ tỏ ra khôn

ngoan hơn.

- Ngọc trai là gì mà không biết làm sao mà mua được! Thế các người đã

vào các bảo tàng tranh ở thành phố này chưa? Huy chợt nhớ ra xuất xứ của
vấn đề Thắng đã bày cho mình. Ngọc trai là đồ trang sức quý như vàng và
bạch kim ấy! Nó được kết thành một chiếc vòng, đeo trên cổ phụ nữ.

Hai người cùng trố mắt ra nghe những lời giải thích của Huy. Chợt người

đàn bà reo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.