NGƯỜI ĐƯA ĐƯỜNG THỌT CHÂN - Trang 88

điều gì, không khí đã trầm hẳn xuống. Nhưng cô ta đã biết nâng dậy ngay.
Bằng cử chỉ rất tự nhiên, cô ta rủ Thắng ra dạo ngoài bãi tuyết một lát cho
thoáng. Cái khoác tay, cái nghiêng đầu, tựa vai vào người anh mới mê hồn
và êm dịu làm sao. Khi chia tay, vào những lúc hứng chí lên, cô ta còn chia
đôi má trắng mịn màng, một bên có cái lỗ dùi rất có duyên ra cho Thắng
hôn tạm biệt. Thắng mà tranh thủ hơi lâu một tí là cô biết ý lắm, dứt ra
ngay, kèm theo một cái cười dễ dãi và mắng yêu "Đủ rồi nhé".

Buổi đi xem Ba lê đầu tiên ở nhà hát thành phố ngốn hết nửa tháng học

bổng. Hai vé hạng nhất hết hai mươi đồng. Chẳng lẽ lại đi phương tiện giao
thông công cộng. Phải tắc-xi chứ! Thế là lại tốn thêm mười lăm đồng nữa
cả đi lẫn về. Ai lại rủ bạn gái đi xem không. Trước khi vào rạp phải rẽ vào
quán điểm tâm cái gì. Và khi hai tấm màn nhung màu huyết dụ đã khép lại
ít ra cũng phải vào réctôran nào đó ăn bữa tối chứ. Hai bữa, tiết kiệm ra
cũng hết ba mươi đồng, lại còn những bông hoa cầm cho điệu trong lúc
xem cũng mất đứt mười đồng. Ngần ấy tiền bỏ ra, nhưng quả thật cũng
được một tối có ý nghĩa. Được khoác vai người đẹp, ngồi tắc-xi đi xem hát.
Vui lắm chứ! Thoải mái và lâng lâng lắm chứ! Chia tay ở trước cửa phòng,
nàng còn chìa má ra hơi lâu để anh thoả chí đặt những cái hôn lên đó.
Nhưng đến cái cuối cùng, Thắng định mạnh dạn hôn lên đôi môi mềm mại
của nàng thì như biết trước, cô ta đã rụt ngay đầu lại cười ròn khanh khách
như hứa hẹn "Hãy đợi đã! Chờ lần khác nhé!".

Quả nhiên, sau vài lần đi xem, lời hứa trên đã được thực hiện. Thắng đã

sung sướng đặt những cái hôn dài trên đôi môi ngọt lịm của nàng.

Muốn đạt được ước vọng cuối cùng phải tạo ra được yếu tố tự nhiên. ở

đây, những yếu tố như thế không đến nỗi khó khăn lắm. Một buổi đi chơi
rừng ở ngoại ô thành phố vào ngày nghỉ chẳng hạn. Thắng ngỏ ý và cô em
nhận lời ngay. Thắng bắt tay vào việc chuẩn bị. Phải mua ít nhất một chai
sâm banh. Mấy chai bia và nước khoáng. Một khúc giò nạc. Một chú gà
quay. Còn bánh mỳ, pho mát và trứng luộc là lẽ đương nhiên và không
đáng kể rồi. Khoác vai nhau, xách túi ra đường rồi Thắng mới thấy tha lôi
những thứ này lên xe lửa chạy điện ra ngoại ô thật lích kích và lôi thôi. Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.