NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 174

tôi”. Một tấm khác. “Nếu cô thấy hắn ta, hãy lấy cho chúng tôi các tên hắn
đang sử dụng và công ty hắn đang làm việc. Lấy cả quốc tịch hắn sử dụng
trong hộ chiếu nếu cô có thể”. Một tấm hình khác. “Nếu cô không chắc đó
chính là hắn, cũng không sao. Hãy nói với chúng tôi. Nếu cuối cùng không
phải là hắn, cũng không sao. Hãy nói với chúng tôi. Không có chuyện gì
xảy ra nếu chỉ dựa vào lời nói của cô. Không ai bị tổn hại chỉ vì cô, Sarah.
Cô chỉ là người đưa tin”.
“Còn nếu tôi đưa cho anh một cái tên?”, cô hỏi. “Khi đó chuyện gì sẽ xảy
ra?”
Gabriel nhìn đồng hồ. “Tôi nghĩ đã đến lúc Sarah và tôi nói chuyện riêng
với nhau. Mọi người cho phép chúng tôi chứ?”
Anh đưa cô lên lầu đến phòng vẽ và bật đèn. Marguerite Gachet tỏa sáng
một cách khêu gợi dưới ánh đèn sáng lóa. Sarah ngồi xuống chiếc ghế bọc
cổ; Gabriel đeo kính phóng đại vào và chuẩn bị bảng màu.
“Còn bao lâu nữa?”, cô hỏi.
Đó cũng chính là câu hỏi Shamron đặt cho Gabriel vào buổi trưa lộng gió
tháng Mười khi ông đến đường Narkiss để lôi anh ra khỏi chốn lưu đày.
Một năm, đáng lẽ hôm ấy anh phải trả lời như thế. Nếu vậy thì anh đã
không phải ở đây, vào giờ này, trong một căn nhà an toàn ở Surrey, chuẩn bị
cài một cô gái người Mỹ xinh đẹp vào Tập đoàn Thánh chiến.
“Tôi đã chùi sạch lớp bụi bẩn và làm trơn láng các nếp nhăn bằng dao trộn
bột vẽ ấm và ẩm”, Gabriel đáp. “Bây giờ tôi còn phải khôi phục cho xong
những hình vẽ và quét một lớp vécni - chỉ vừa đủ để thấy được sự ấm áp
của những màu sắc ban đầu mà Vincent đã chọn”.
“Tôi không nói về bức họa”.
Anh ngước lên từ bảng màu. “Tôi nghĩ chuyện này phụ thuộc hoàn toàn vào
cô”.
“Tôi sẵn sàng khi anh yêu cầu”, cô đáp.
“Cũng không hẳn”.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Zizi không cắn câu? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông
ta không thích bức vẽ, hoặc không thích tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.