NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 183

háo hức lắng nghe. Đêm đó đến phiên Rimona phải nấu ăn. Vừa nghe giọng
Andrew Malone là cô gọi với sang từ nhà bếp, bảo Gabriel vặn to tiếng lên
để nghe cùng.

***

“Này Julian, anh tưởng tôi là thằng khờ à?”
“ Đó là món đồ có thật, Andrew ạ. Tôi tận mắt thấy rồi”.
“Anh có ảnh của nó không?”
“Tôi không được phép chụp ảnh nó”.
“Ai là chủ bức tranh đó?”
“Chủ nhân muốn giấu tên”.
“Dĩ nhiên rồi, nhưng là ai mới được chứ, anh bạn Julian của tôi?”
“Tôi không thể tiết lộ danh tính của chủ nhân. Xin được đặt dấu chấm hết ở
đây. Cô ấy tin tưởng uỷ thác tôi làm đại diện cho việc giao dịch này”.
“Cô ấy? Vậy là phụ nữ à?”
“Bức tranh đã ở cùng với một gia đình trong ba thế hệ, và hiện tại do một
phụ nữ nắm giữ”.
“Gia đình thế nào hả Julian, tiết lộ cho tôi chút thông tin đi”.
“Gia đình người Pháp. Và đấy cũng là tất cả những gì tôi có thể cho anh
biết”.
“Tôi e rằng nếu chỉ có thế thì rất khó lòng thực hiện giao dịch được, anh
bạn Julian ạ. Ít ra anh phải cho tôi biết cái gì đó cụ thể hơn. Tôi chẳng thể
nào đi tay trắng về gặp ông chủ Zizi của tôi được. Ông ta sẽ nổi cáu ngay
lập tức. Nếu muốn Zizi nhập cuộc chơi, thì phải chơi theo luật của ông ấy”.
“Tôi không lo ngại chuyện ấy, Andrew ạ. Tôi tìm đến anh đầu tiên vì tôi ưu
ái anh nhất. Nói thật tôi chẳng để ý gì đến luật của Zizi. Tôi cũng chẳng cần
ông ta. Nếu tôi loan tin ra thị trường rằng tôi đang giữ một bức tranh vẫn
chưa trình làng của Van Gogh, thì bảo đảm tất cả dân sưu tập, viện bảo tàng
trên trái đất này sẽ tự tìm đến tôi, dâng tiền cho tôi. Anh nên nhớ kỹ điều
đó”.
“Thứ lỗi cho tôi, Julie. Tôi mệt mỏi vì cả tuần này bù đầu với công việc.
Chúng ta bắt đầu lại câu chuyện nhé!”
“Sẵn lòng thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.