NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 216

“Tôi đầu tư hàng triệu đô la vào lãnh thổ Palestine, tôi còn tặng cho họ vài
triệu đô la làm từ thiện, vậy mà bây giờ quân Israel đang phá hủy nó, và thế
giới thì chỉ khoanh tay đứng nhìn”.
Vậy thế giới sẽ kết tội ai khi hai mươi thân thể cháy đen nham nhở nằm rải
rác trên đường phố Tel Avivb vào ngày hôm qua
? Sarah nghĩ bụng. Cô nhìn
xuống đôi lắc tay bằng vàng và đồng hồ hiệu Harry Winston mà Zizi tặng,
không nói không rằng.
“Nhưng bây giờ hãy trò chuyện về điều gì vui vẻ hơn nhé”, Zizi cất lời.
“Tôi cũng nghĩ vậy”. Cô nhìn hắn và mỉm cười. “Ông thật lòng muốn mời
tôi về làm việc cho ông phải không?”
“Tôi ư?”
“Đúng vậy”.
Zizi mỉm cười nhìn cô. “Chúng tôi sẽ khai trương một ban nghệ thuật”. Nụ
cười hắn biến mất. “Việc này có hơi đột ngột nhưng vẫn phải làm. Tôi
muốn cô giữ vị trí đó”.
“Ban nghệ thuật?”
“Tôi xin lỗi”, hắn giải thích. “Đó là cách chúng tôi gọi các bộ phận khác
nhau trong tổ chức. Hassan là trưởng ban truyền thông, Mansur phụ trách
ban du lịch, Herr Wehrli là ngân hàng, còn bin Talal phụ trách ...”.
“An ninh”.
“Vâng”, Zizi trả lời.
“Vậy ai làm trưởng ban nghệ thuật?”
“Hiện tại tôi phụ trách. Nhưng tôi muốn mời cô đảm nhiệm công việc đó”.
“Thế Andrew Malone thì sao?”
“Andrew Malone không còn làm việc cho tôi nữa”. Zizi mân mê chuỗi
tràng hạt của mình một thoáng. Rồi ánh mắt hắn lại quay về phía màn hình
ti vi, và giữ nguyên ở đó, hắn tiếp. “Đáng lý tôi ký hợp đồng độc quyền với
Andrew. Tôi trả rất nhiều tiền để giữ chân anh ta. Đổi lại, anh ta phải dành
cho tôi lời khuyên chân thành nhất, cố nhiên là không để ảnh hưởng đến
quyền lợi của anh ta. Nhưng thật đáng tiếc, Andrew liên tục phản bội tôi.
Trong vài năm trời, anh ta liên tục bòn rút tiền của tôi và các đối tác, căn cứ
theo thoả thuận ban đầu thì đó là một sai phạm nghiêm trọng. Trong số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.