NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 313

***

Carter nói chuyện điện thoại suốt trong ba mươi phút đầu của chuyến đi.
Khi những ánh đèn thành phố Zurich thấp thoáng hiện ra giữa lớp sương
mù phía bắc hồ, anh ta ngưng điện thoại và nhìn Gabriel.
“Sarah sẽ tiếp đất tại căn cứ bay Ramstein trong vòng một tiếng nữa. Cô ấy
sẽ được đưa đến bệnh viện quân sự Mỹ để khám toàn diện”.
“Bác sỹ của anh nói gì?”
“Tình trạng của cô ấy giống như anh. Mặt bị trầy và dập. Bị chấn động nhẹ.
Mắt trái bị thương tổn. Bụng bị thương nặng. Hai xương sườn bị nứt. Hai
ngón chân cái bị gãy. Tôi không hiểu sao chúng lại dã man như vậy”.
“Bọn chúng kéo lê cô ấy xuống các bậc thang”.
“À, còn chứng giảm nhiệt. Tôi đoán có thể do bị nhốt trong thùng xe. Dù
sao đi nữa, mọi chuyện có thể còn tệ hơn. Cô ấy còn sống sót là may mắn
lắm rồi”.
“Hãy đảm bảo luôn có người bên cạnh Sarah”, Gabriel nói. “Nhỡ đâu cô ấy
vô tình phun ra những bí mật của chúng ta với các bác sỹ tại Ramstein”.
“Không phải lo, Gabriel. Cô ấy đang được chăm sóc bởi những đôi tay
thành thạo”.
“Cô ấy bảo mình đã khai ra những bí mật”.
“Dĩ nhiên cô ấy phải khai ra. Bố khỉ, đến tôi cũng còn phải khai nữa là”.
“Ông nên nhìn căn phòng đó”.
“Nói thật, tôi mừng là mình không nhìn thấy. Tôi không thành thạo loại
công việc đó. Thỉnh thoảng tôi lại thấy tiếc nuối những ngày tươi đẹp thời
Chiến Tranh Lạnh, khi tôi không phải dính dấp đến những thứ tra tấn, máu
me”. Carter nhìn Gabriel. “Tôi đoán những thứ này luôn đi đôi với công
việc của anh, đúng không?”
Gabriel phớt lờ câu hỏi. “Sarah kể với chúng mọi thứ để có thêm thời gian.
Vấn đề ở đây là trước khi chúng tôi đến, Muhammad đã kịp báo cáo bất cứ
điều gì trong lời khai của Sarah cho cấp trên của hắn trước chưa?”
“Anh có quyển sổ tay của hắn đấy không?”
Gabriel vỗ nhẹ vào túi trên chiếc áo khoác bằng da.
“Chúng tôi sẽ hỏi Sarah sau khi cô ấy phục hồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.